Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 232
“Cả cuộc đời này của ta cũng chỉ vô lại, giở trò lưu manh với mỗi mình nàng mà thôi.” Tư Ðồ Vũ Thiên không chút xấu hổ mà buông lời tán tỉnh, bàn tay to lớn phủ lên đỉnh đầu nàng khẽ xoa.
“Hừ!” Hàn Băng một tát đánh bay bàn tay của hắn, nhanh chóng nghiêng người từ trên mặt bàn nhảy xuống lùi về sau, giữ một khoảng cách nhất định. Tư Ðồ Vũ Thiên mỉm cười giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, sẽ không động tay động chân với nàng nữa.
Hàn Băng bị Tư Đồ Vũ Thiên bắt ép không thể không thay trang phục nữ, tóc dài bóng mượt được hắn búi lên cao rồi cố định bằng một cây trâm bạch ngọc.
Hàn Băng bước ra ngoài khiến Vu Cầm, Tố Phụng kinh ngạc đến thất thần. Đặc biệt là Tố Phụng, cảm thấy tự ti mặc cảm về dung mạo mà nàng vốn luôn tự hào!
Nếu bây giờ hai người đứng cạnh nhau, nhan sắc của nàng chắc chắn sẽ bị chủ mẫu làm cho lu mờ!
Hàn Băng khoác trên người bạch y thêu hoa sen xanh, mỗi một bước đi giống như cánh sen đang nở rộ, cả người toát lên khí chất kinh diễm đến chấn động nhân tâm.
Tư Đồ Vũ Thiên nắm chặt bàn tay Hàn Băng, trái tim có chút loạn nhịp mất khống chế, đột nhiên muốn giấu nàng đi chỉ để một mình hắn nhìn ngắm là được rồi!
Trên mặt Hàn Băng mang theo sự lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám khinh nhờn mạo phạm. Bởi vì bị ép buộc nên có chút khó chịu, trên trán gần như hiện lên ba chữ “ta không vui” to tướng.
“Ca… tỷ tỷ thật xinh đẹp a!” Nam Thiên Sang bất ngờ với dung nhan của nàng, sau khi sửng sốt liền dùng ánh mắt lấp lánh thuần túy nhìn nàng thật lòng khen ngợi.
Hàn Băng vốn định đưa tay lên sờ đầu tiểu tử như mọi lần thì đột nhiên nhớ đến lời nói hôm qua mà khựng lại, cứng ngắc thu tay về, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.
Tư Đồ Vũ Thiên thấy vậy lập tức mỉm cười, đưa tay kéo nàng vào trong lòng, ở trên trán Hàn Băng hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bất ngờ bị nhét cẩu lương, ba người độn mặt ra rồi nhanh chóng quay đầu nhìn đi chỗ khác, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân không dám ngẩng đầu lên.
Hàn Băng càng thêm không ngờ Tư Ðồ Vũ Thiên lại to gan như vậy, từ nơi bị hôn, cảm giác nóng bỏng lan tràn khắp cả khuôn mặt, chỉ chớp mắt mặt nàng đã đỏ bừng như cà chua chín.
Hàn Băng nhanh chóng đẩy hắn ra rồi trợn mắt cảnh cáo, đáp lại nàng chính là tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của mỗ lưu manh nào đó.
“Ði thôi, hôm nay chúng ta sẽ vào kinh thành đi dạo.” Tư Ðồ Vũ Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bàn tay mở ra đan xen vào kẽ tay của nàng rồi nắm chặt lại.
“Ta không muốn đi. Ta muốn đi tu luyện.” Hàn Băng mím môi đứng tại chỗ không di chuyển, để mặc bàn tay cho hắn nắm, cũng không có ý định muốn rút tay về.
“Nếu Băng Nhi muốn tu luyện vậy ta có một loại công pháp vô cùng hữu dụng, còn có thể luyện cùng nàng…” Tư Ðồ Vũ Thiên hơi cúi người thì thầm bên tai Hàn Băng. “… công pháp này có tên là song tu, Băng Nhi muốn luyện với vi phu không?!”
“Ngươi!”
“Nếu Băng Nhi không muốn luyện công nữa vậy chúng ta đi dạo kinh thành thôi!”
Bị sự vô liêm sỉ của Tư Ðồ Vũ Thiên làm cho nghẹn lời, Hàn Băng thở dài một hơi rồi thỏa hiệp mặc dù kinh thành của Thiên Linh quốc nàng đã đi thăm thú hết một lượt.
Nam Thiên Sang nhanh chân chạy theo sau, Vu Cầm và Tố Phụng đang sắm vai là nha hoàn thân cận của Hàn Băng cũng nhanh chân bước theo, ngồi ở đằng trước xe ngựa chủ động đánh xe.
Nam Thiên Sang vốn muốn ngồi cùng với Hàn Băng ở trong xe nhưng lại bị Tố Phụng kéo đến chen chúc bên ngoài với hai nàng.