Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 237
*nhan khống: cuồng sắc đẹp, yêu thích người có khuôn mặt đẹp.
Một lời nói đầy phạm thượng như vậy phát ra khiến mọi người ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, thế nhưng Tư Ðồ Vũ Thiên ngược lại lại cảm thấy y nói rất đúng, gương mặt hòa nhã gật đầu tán thành, bàn tay càng thêm nắm chặt tay Hàn Băng.
“Nhị hoàng tử Minh Thần quốc nói đúng, bản tông chủ vẫn luôn cảm thấy kiếp trước bản thân đã làm rất nhiều việc tốt nên kiếp này mới may mắn gặp được nàng ấy! Gặp được nàng chính là may mắn duy nhất đời này mà ta công nhận.” Lời phía sau nhẹ nhàng vươn tay xoa đầu Hàn Băng.
Hàn Băng cũng không tránh đi, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tư Ðồ Vũ Thiên, lại chỉ thấy sự nuông chiều dịu dàng của hắn, sâu hơn nữa chính là tình yêu nóng bỏng mà nàng chưa bao giờ trải qua hay cảm nhận được, ngay cả Tiêu Lý bạn trai kiếp trước của nàng cũng chưa từng xuất hiện ánh mắt như vậy khi nhìn nàng.
Di dời đi ánh mắt, Hàn Băng cúi đầu tiếp tục xem xét, lựa chọn màu vải trong tiệm.
Tư Ðồ Vũ Thiên nói nếu hôm nay nàng không chọn đủ mười màu vải nàng yêu thích thì hắn sẽ tự chọn màu vải cho nàng, sau đó còn lưu manh nói rằng hắn rất thích màu đỏ tươi vì như vậy hắn có cảm giác như Hàn Băng đã thành thân và gả cho hắn rồi vậy.
Những loại vải được dâng lên đều là loại vải tốt nhất cùng quý hiếm nhất, và tất nhiên nơi đây cũng là một trong những sản nghiệp của mỗ lưu manh nào kia.
Hàn Băng lựa đều là những màu nhẹ nhàng thanh lịch, sau cuối lại chọn một màu vô cùng tương phản, một khổ hắc tuyến la y quý hiếm.
“Ðã chọn xong rồi sao?” Tư Ðồ Vũ Thiên dịu dàng vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, cũng không nhìn nàng chọn màu gì liền phất tay với chưởng quản. “Những màu vải mà nàng ấy chọn, lấy mỗi màu ba khổ lớn, chiếu theo số đo của Băng Nhi làm trước mỗi màu một bộ, kiểu dáng bắt buộc phải đa dạng xinh đẹp biết chưa?”
“Vâng thưa chủ thượng, thuộc hạ sẽ cho các tú nương ngày đêm may vá, chắc chắn sẽ xong mười bộ kiểu mẫu khác nhau trong bảy ngày.” Chưởng quản nét mặt cung kính, trong lòng lại sợ hãi nhanh chóng hứa hẹn, đầu óc vận chuyển tìm phương hướng kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.
Hàn Ân Ý nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng tràn ngập lửa giận, ngay cả hứng thú mua sắm chọn vải cũng đều bay biến hết sạch, tinh ý nắm bắt xưng hô vừa rồi của hắn. “Băng Nhi? Tên của tiểu thư cũng có chữ Băng sao? Ðại tỷ của ta cũng có một chữ Băng trong tên, nàng gọi là Hàn Băng.”
Cũng không để người khác nghi ngờ sâu xa hơn, Hàn Ân Ý đã giả vờ thở dài, khuôn mặt hiện lên nét buồn bã nhàn nhạt.
“Chỉ tiếc đại tỷ đã thất lạc hơn hai năm rồi, chẳng biết một nữ tử yếu đuối mỏng manh như tỷ ấy lưu lạc bên ngoài phải sinh sống như nào nữa!”
Trong lời nói để lộ vô số tin tức khiến người ta suy đoán lung tung.
Một nữ tử tay trói gà không chặt phải lăn lộn bên ngoài giang hồ có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập, nếu như không muốn mất mạng chỉ có thể lệ thuộc vào người khác có sức mạnh cùng quyền lực cao lớn, hèn hạ mà phục vụ dưới thân nam nhân để đổi lấy vinh hoa phú quý hoặc cả đời bình yên. Nói thẳng ra thì không khác gái bán thân là bao nhiêu!
Một nữ tử tay trói gà không chặt phải lăn lộn bên ngoài giang hồ có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập, nếu như không muốn mất mạng chỉ có thể lệ thuộc vào người khác có sức mạnh cùng quyền lực cao lớn, hèn hạ mà phục vụ dưới thân nam nhân để đổi lấy vinh hoa phú quý hoặc cả đời bình yên.
Nói thẳng ra thì không khác gái bán thân là bao nhiêu!
Hàn Băng sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta, khinh thường cười lạnh một tiếng, ngay lập tức đáp trả.
“Vị tiểu thư này lời nói ẩn ý thâm sâu, ta lại học thức hạn hẹp không thể hiểu hết, không biết tiểu thư có thể giải thích cho ta đây hiểu ẩn ý của tiểu thư không?”
“Cô nương nói đùa, ta chỉ là đang thật lòng nhớ thương đại tỷ của ta, sao có thể có ẩn ý gì được cơ chứ?!” Hàn Ân Ý bày ra vẻ mặt bị tổn thương miễn cưỡng nở nụ cười trả lời, đắp nặn hình tượng mỹ nhân đa sầu đa cảm yếu đuối.
“Ra là vậy!” Hàn Băng khẽ nâng mày liễu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngòm đầy tạp chất cùng tham vọng xấu xa của nàng ta, giọng nói lạnh nhạt.
“Hàn tiểu thư đúng là tình nghĩa sâu nặng a! Đại tỷ của tiểu thư nếu biết ngươi lo lắng cho nàng như vậy hẳn sẽ vô cùng vui sướng, thậm chí nếu không may mắn mà qua đời, cũng sẽ cảm động đến mức hiện hồn về tìm ngươi ôn chuyện tình cảm a!”
Chỉ một câu nói dường như vô tình nhưng Hàn Ân Ý sắc mặt bỗng nhiên chuyển sang trắng bệch tái nhợt, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.