Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 239
“Ý Nhi ngoan đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội!” Hàn Trịnh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy của nàng ta khẽ vỗ về an ủi.
Hưng Công nhíu mày, bàn tính trong lòng liên tục nảy số, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tư Ðồ Vũ Thiên.
Vương Minh Nguyên biết chuyện này là vô cùng nghiêm trọng, biểu cảm ngả ngớn trên mặt cũng dần thu lại hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Ta muốn tiến đến cổng thành xem một chút.” Hàn Băng nhìn thẳng Tư Ðồ Vũ Thiên mím môi. “Ngươi có thể trở về trạm dịch…”
“Ta đi cùng nàng!” Tư Ðồ Vũ Thiên không để nàng nói hết liền hiểu ý cắt ngang, dứt khoát đưa ra quyết định. “Ta đã nói rồi, nàng ở đâu ta ở đó, một tấc cũng không rời!”
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc đầy bá đạo của hắn, trái tim Hàn Băng đột nhiên mất khống chế mà đập lên lợi hại, hai tai có chút nóng lên, trái tim giống như có một dòng nước ấm chảy qua, để che dấu sự thay đổi bất thường của bản thân, Hàn Băng ngay lập tức quay đầu đi né tránh.
“Nếu ngươi muốn vậy thì cùng đi đi.”
“Ca ca, đệ cũng muốn đi!” Nam Thiên Sang níu lấy tay áo nàng, gương mặt nghiêm túc chưa từng có.
“Được, nhưng đệ phải chú ý an toàn của bản thân, không được làm chuyện liều lĩnh nguy hiểm.”
“Ðệ sẽ ngoan ngoãn không làm ai phải vướng bận!”
Vu Cầm và Tố Phụng vốn muốn lên tiếng can ngăn, lại bị một ánh mắt cảnh cáo ra lệnh của Tư Ðồ Vũ Thiên đình chỉ lại, cúi đầu không dám nói một lời.
Hoàng Tiêu Dương ngay khi thấy hai người bước đi liền lên tiếng. “Ta cũng muốn đi, chúng ta đi chung đi.”
Hàn Băng vừa bước ra khỏi cửa tiệm, dưới chân liền hiện lên một khế ước trận sáng chói đầy hoa văn tinh xảo, ngay sau đó một Phi Mã linh thú cao quý thanh thuần liền xuất hiện, hai chi trước nhấc cao vỗ cánh một cái đem cơ thể lơ lửng trên không trung, tránh đi những bá tánh đang hoảng loạn chạy bên dưới.
Tư Ðồ Vũ Thiên cực kỳ tự nhiên ôm eo Hàn Băng nhún chân nhảy lên lưng Tiểu Mã, Vu Cầm ôm theo Nam Thiên Sang cùng Tố Phụng cũng theo đó mà bay lên.
Hàn Băng hạ mắt nhìn Hoàng Tiêu Dương ở bên dưới không mặn không nhạt nói hai chữ. “Lên đi.”
Ngay sau khi đối phương nhảy lên lưng mình, Tiểu Mã liền đập cánh một cái thật mạnh, nháy mắt liền đưa bọn họ theo hướng cổng thành mà bay đi.
Hoàng Tiêu Dương chưa kịp đứng vững đã bị cuồng phong suýt chút thổi bay, cũng may là Nam Thiên Sang nhanh tay lẹ mắt kịp kéo tay hắn lại.
Mà những người bên dưới bị biến cố bất ngờ phát sinh dọa sợ.
Ai ai cũng biết Phi Mã linh thú thanh cao quý hiếm luôn luôn chướng mắt nhân loại, dù có tự bạo cũng không chấp nhận làm linh thú của người nào, nhưng vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy một Phi Mã linh thú cúi đầu thuần phục trước một tiểu cô nương!