Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 243
Hàn Ân Ý sau khi thấy những lời nói của mình có tác dụng liền có chút đắc chí, lại giả vờ như vô cùng hâm mộ Hàn Băng mà tiếp tục lên tiếng.
“Băng cô nương vừa rồi nói rằng chúng ta có thể đánh đàn cho đám linh thú kia nghe, dùng âm thanh xoa dịu nội tâm bất an nóng nảy của chúng. Sau khi linh thú yên tĩnh lại liền trao đổi tìm hiểu nguyên nhân a!”
Vừa nghe thấy biện pháp kỳ quái mà Hàn Ân Ý nói ra, rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Băng, những lời xì xào bàn tán tràn ngập khinh thường theo đó vang lên.
“Gì chứ?! Đàn cho linh thú nghe á? Kể chuyện cười sao?”
“Hừ, nhìn thôi cũng biết thuộc dạng nữ nhân chỉ biết bấu víu vào nam nhân, lại còn tự tỏ ra thông minh, kế sách cái con khỉ gì? Ta khinh!”
“Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép ta đã ném ra mấy đồng xu thưởng cho nàng ta vì câu chuyện hài hước này rồi!”
Nghe những lời nói châm biến xung quanh, Hàn Trịnh ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập coi thường.
“Băng cô nương kế sách thật đặc biệt khiến mọi người tâm tình ‘thoải mái’ a! Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả muội muội Hàn Ân Ý của ta, người được mệnh danh là cầm thần, cũng không đủ tự tin để có thể nói ra câu ‘xoa dịu linh thú’ đang bạo loạn như vậy!” Nói gì một tiểu nữ tử dựa vào nhan sắc mê hoặc đàn ông như ngươi!?
Mặc dù Hàn Trịnh không nói câu sau nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt khinh thường của hắn, Hàn Băng liền có thể hiểu hắn đang muốn nhục nhã cùng coi thường nàng đến mức nào.
Xung quanh phát ra tiếng cười khe khẽ của binh lính, Võ Triển Long ngay lập tức liếc mắt qua cảnh cáo, thậm chí không chớp mắt vung tay đánh ngã một cấm vệ quân đứng gần nhất. “Vi phạm quy định quân lính, làm việc không tập trung, tâm tính không ổn định, sau hôm nay xuống dưới nhận phạt năm mươi trượng.”
“Dạ thưa tướng quân.” Tên lính cấm vệ quân không dám trái lệnh, ngay lập tức từ dưới mặt đất đứng lên ôm quyền.
Hoàng Tiêu Dương mặc dù được xưng là chiến thần nhưng ở thời điểm hiện tại cũng không thể ngay lập tức tìm ra phương hướng giải quyết, sau khi nghe thấy lời của Hàn Ân Ý ngoại trừ có chút đăm chiêu ra thì không còn biểu cảm nào khác, ánh mắt nhìn về phía Hàn Băng có chút nghi hoặc, đánh giá.
Cùng suy nghĩ với hắn chính là Vương Minh Nguyên, ánh mắt y nhìn Hàn Băng tràn đầy tò mò. Một nữ tử có thể nói ra kế hoạch dùng đàn làm dịu linh thú giống nàng, vậy cầm nghệ có thể siêu quần đến mức nào? Cùng suy nghĩ với hắn chính là Vương Minh Nguyên, ánh mắt y nhìn Hàn Băng tràn đầy tò mò. Một nữ tử có thể nói ra kế hoạch dùng đàn làm dịu linh thú giống nàng, vậy cầm nghệ có thể siêu quần đến mức nào?
Hắn không nghĩ có thể lọt vào mắt xanh và đứng bên cạnh một nhân vật trên đỉnh kim tự tháp như Tư Đồ Vũ Thiên sẽ chỉ là một nữ tử bình hoa vô dụng thôi đâu!
Đối với những chất vấn, nghi ngờ cùng khinh thường của mọi người, Hàn Băng cũng không nóng giận không giải thích, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của những kẻ không quan trọng.
Trong trữ nạp giới của Hàn Băng cũng có một cây cổ cầm nhưng nàng sẽ không lấy ra trước mặt mọi người, dù sao vật thần kỳ như trữ nạp giới hoặc nhẫn không gian thật sự mang lại không ít tranh đoạt cướp bóc a! Trước khi có sức mạnh áp đảo tứ phương, nàng chắc chắn sẽ thu mình lại rồi từ từ lớn mạnh.
Vũ Cầm rất nhanh đã mang theo một cây đàn tranh trở lại, Tư Đồ Vũ Thiên ôm đàn đưa đến tay nàng, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy dịu dàng và tin tưởng.
Hàn Băng nhận lấy ngọc cầm trong tay hắn, mặc dù không có nhiều thời gian để nhìn kỹ những chi tiết khắc trên mặt đàn nhưng nàng biết, ngọc cầm này chắc chắn có lai lịch không nhỏ.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn vị trí của Tiểu Mã trên không trung, bên eo ngay lập tức bị siết chặt, cả cơ thể bị một sức mạnh ôm lấy, ngay sau đó chính là tiếng gió thổi qua, chỉ trong chớp mắt nàng đã vững vàng ở trên lưng Tiểu Mã.
“…”
“Để ta hộ thuẫn cho nàng!” Tư Đồ Vũ Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng thâm tình.
Hai tai Hàn Băng bắt đầu đỏ lên, khe khẽ mím môi không nói gì, xếp bằng ngồi xuống đặt ngọc cầm trên đùi, những ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi di chuyển, từng âm thanh tinh tinh tang tang phát ra.
Tiểu Mã vỗ cánh chở hai người tiến vào giữa trung tâm thủy triều, duy trì một khoảng cách an toàn, vững vàng bất động đứng tại không trung, từ trên cao lẳng lặng nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên dưới.
Hàn Băng bình tĩnh đưa từng dòng linh khí vào thân đàn khiến ngọc cầm giống như đang tỏa sáng, âm thanh đánh ra càng thêm vang dội sâu lắng.