Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo - Chương 244
Những âm thanh hỗn loạn kêu gào dường như ngay giây phút này đây đã biến mất, chỉ còn lại tiếng đàn trong trẻo thanh nhã, tựa như tiếng hát của thần tiên trên trời, chậm rãi xoa dịu an ủi nỗi hoảng loạn sợ hãi của vạn vật dưới nhân gian.
Những bá tánh chen lấn xô đẩy nhau cũng chậm chạp dừng lại hành động của mình, lắng nghe tiếng đàn êm dịu, đồng loạt ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh khiến tâm tình bọn họ thanh thản bình yên.
“Âm thanh gì vậy? Là tiếng đàn đúng không?”
“Thật thanh bình, cảm giác như linh hồn được ngột rửa vậy!”
“Chẳng lẽ là tiếng đàn trời?”
“Đàn trời sao? Chính là tiếng đàn của tiên nhân đúng không? Phải chăng thần tiên trên trời nhìn thấy chúng ta gặp nguy hiểm lên đã hạ thân xuống đây cứu giúp chúng ta?”
“Nhìn kìa, trên bầu trời có gì đó!”
Tiếng hét vừa dứt, vô số ánh mắt dồn về chấm đen lơ lửng trên không trung, từ sâu trong con ngươi tràn ngập sự sùng bái kính sợ, âm thanh của tiếng đàn càng khiến tâm hồn của bọn họ mãnh liệt rung động, không biết rằng ai là người đầu tiên nhưng khi nhận ra, dân chúng đã thi nhau quỳ dưới đất, đồng loạt hướng về phía chấm đen mà rơi nước mắt cầu nguyện.
Hàn Băng không biết bản thân đã biến thành thần tiên cao thượng trong lòng của bá tánh bên dưới, nàng hiện tại đang rũ mi hạ mắt, tập trung gảy từng dây đàn, một bản Thanh Tâm Tịnh phổ khiến đầu óc thanh tĩnh an lành cứ đều đều mà thâm nhập vào từng hơi thở, sự sống xung quanh.
Mọi người đứng trên tường thành ngơ ngác nhìn theo bóng dáng tựa tiên nhân của Hàn Băng, đầu óc rối loạn cũng chậm rãi trở nên thanh tỉnh bình tĩnh, nội tâm nóng nảy bất an cũng lắng đọng tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Những cấm vệ quân lúc nãy cười nhạo khinh thường Hàn Băng mặt đỏ lên như bị ai đó đánh mười bạt tay, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
“Nhìn kìa! Những linh thú dường như không còn điên cuồng như trước nữa, bọn chúng đã bình tĩnh lại rồi!”
“Không thể tin nổi, chuyện này đúng là một phép màu kỳ diệu mà!”
“Nếu không tận mắt chứng kiến, cả đời này ta cũng không tin! Trên đời thế nhưng lại có người làm được đến như vậy!”
Bên dưới cổng thành, âm thanh mang theo linh khí làm chất dẫn nhanh chóng đả động vào tâm trí của linh thú đang hoảng loạn điên cuồng khiến bọn chúng chậm rãi an tĩnh trở lại, đồng loạt ngước mắt lên nhìn Hàn Băng ở giữa không trung, cũng không chủ động tấn công cổng thành sắp sụp đổ kia nữa.
Ngón tay thon dài của Hàn Băng cũng không bởi vì bọn chúng bình tĩnh mà dừng lại, vẫn duy trì tốc độ thong dong bình tĩnh lặp đi lặp lại Thanh Tâm Tịnh phổ, linh khí trong cơ thể từng chút từng chút được nàng dẫn dắt tiến vào ngọc cầm, đem tiếng đàn phát huy đến nhuần nhuyễn chấn động tâm hồn.
“Rúuuuuu!”
Từ xa trong khu rừng phát lên tiếng gầm vang trời, một bóng dáng màu tím giương cánh bay lên cao, những chiếc đuôi dài xinh đẹp cũng dần hiện rõ trong mắt mọi người.
Tử Loan Điểu Linh linh thú, là linh thú đứng đầu trong những loài linh điểu quý hiếm nhất!
Hàn Băng chớp chớp đôi mắt nhìn Tử Loan Điểu Linh linh thú đang bay ở đối diện nàng, ngón tay trên dây đàn cũng chậm lại rồi dừng hẳn.
Để ngọc cầm qua một bên, Hàn Băng đứng thẳng trên lưng Tiểu Mã, dưới chân nhanh chóng phát sáng, hiện lên một đồ đằng khế ước trận phức tạp, so với khế ước của Tiểu Mã càng thêm chi tiết xinh đẹp hơn.
Tiểu Hồ từ trong khế ước nhảy ra, chuẩn xác ngồi ở bên vai trái của Hàn Băng, nghiêng đầu cùng nàng trao đổi.
“Chủ nhân có việc gì sao?”
Hoàng Tiêu Dương cùng Vương Minh Nguyên nhìn thấy khế ước thú Tiểu Hồ của nàng liền vô cùng kinh ngạc, trong lòng rung động đến không thể kiềm chế.
Là nàng! Chính là nàng! Nàng là thiếu niên tài tuấn, trí tuệ vô song Băng Phong của đại hội thơ lần đó!
“Thật không thể ngờ, thì ra là nàng ấy!” Vương Minh Nguyên cảm thán ngước nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt tràn ngập sự thưởng thức cùng kinh ngạc. Truyện Quan Trường