Nghiệp Đến Trễ Nhưng Vẫn Đến - Chương 5
16
Sau khi tôi học xong ở nước ngoài trở về, công ty của bố đang trong giai đoạn ổn định.
Bên ngoài nhìn thì có vẻ không mở rộng thêm mảng nào, nhân sự cũng không tăng, nhưng thực tế bên trong thì đang âm thầm phát tài.
Mấy năm trước mẹ tôi dẫn dắt cả một đội nhóm, làm ăn rầm rộ.
Nhưng công ty lớn trong môi trường thị trường cạnh tranh chẳng khác gì cái cột gió trên mái nhà – cứ xoay vòng vòng theo hướng gió thổi.
Cuối cùng, mẹ tôi cũng đành về làm riêng.
“Con người ta phải biết đủ, thấy vừa là thu. Dù con học xong về không đi làm, bố mẹ cũng có đủ để nuôi con cả đời.”
Nhưng tôi chẳng có cái tâm làm “con gái toàn thời gian” đâu.
Một người bạn thân của tôi thời đại học là con nhà giàu, khởi nghiệp mở một công ty MCN, quản lý đủ thể loại tài khoản.
“Nếu cậu thích chơi, chơi ra kết quả thì về dẫn team cho tớ.”
Thực tế thì tôi chỉ “gửi tên” vào công ty của cậu ấy, tài khoản vẫn do tôi trực tiếp vận hành.
Tên tài khoản: Trải nghiệm 100 kiểu cuộc đời.
Có người cả đời chẳng rời khỏi vùng an toàn, có người thì sống long đong vất vả suốt đời.
Nhưng mỗi cuộc đời đều là độc nhất, không thể sao chép.
Internet là một cái cửa sổ, tôi dùng nó để vừa thỏa mãn sự tò mò của đám đông, vừa dùng video ngắn để ghi lại “một ngày trong cuộc đời” của những con người khác nhau.
Lúc đầu, tài khoản của tôi chẳng ai để ý, nhưng dần dần cũng tăng follow khá ổn.
Một lần, tôi đến khu chợ đêm ở Thượng Hải để livestream trải nghiệm một ngày làm người bán hàng rong.
Đang cúi đầu nướng xúc xích, thì nghe thấy một giọng nữ chanh chua nũng nịu: “Chu Nhiên, em muốn ăn cái này.”
Giọng nam kia lộ rõ vẻ khó chịu: “Đồ ăn vỉa hè thì ngon lành gì, không hợp vệ sinh.”
“Chu Nhiên mà, em muốn ăn cơ…”
Gã đó khẽ chửi bằng tiếng địa phương: “Đồ nhà quê, chưa từng thấy đồ ăn vặt à.”
Tôi nhíu mày, ngẩng lên – thì thấy ngay Chu Nhiên và Phùng Vĩnh Tú đang dạo chợ đêm.
Ánh mắt Phùng Vĩnh Tú sáng rực lên, khóe miệng cười khinh, chẳng giấu được vẻ đắc ý: “Chu Nhiên, anh nhìn kìa, là Khúc Nam Thịnh!”
Chu Nhiên cũng sững người, ngơ ngác hỏi: “Nam Thịnh? Sao em lại ở đây?”
Biểu cảm của Phùng Vĩnh Tú chẳng khác nào năm xưa lúc tôi bị lôi vào phòng hiệu trưởng – phấn khích, mừng rỡ.
Như thể cuối cùng cô ta cũng đứng trên cao, được dịp khinh thường, chế giễu tôi cho thỏa.
“Nam Thịnh, sao em sa sút đến mức phải ra đây bán hàng rong thế? Hồi trước nhiều người bảo em đi du học, chị không tin. Giờ nhìn em thế này… chị thật sự thấy áy náy… Xin lỗi em nhé, chị không ngờ việc chị và Chu Nhiên đến với nhau lại khiến em tổn thương như thế. Nhưng em cũng không nên lừa mọi người là mình đã đi du học chứ…”
Tôi liếc nhìn điện thoại đang livestream trên giá – lượng người xem tăng vọt, bình luận lướt vèo vèo không kịp đọc, còn có “đại thần” tặng tôi vài hiệu ứng quà tặng cực lớn…
Tôi thản nhiên nói: “Vậy rốt cuộc hai người có mua xúc xích không?”
Phùng Vĩnh Tú thấy không làm tôi bẽ mặt được, lại càng cay cú: “Nam Thịnh, chúng ta quen biết nhau, chị nhất định phải ủng hộ em. Thế này đi, cho chị 20 xiên xúc xích, 20 xiên rau hẹ, 20…”
Chu Nhiên rõ ràng không chịu nổi nữa, kéo tay Phùng Vĩnh Tú: “Đi thôi.”
Nhưng Phùng Vĩnh Tú dĩ nhiên chẳng chịu.
Bị dìm mấy năm nay, chẳng phải cô ta đang tìm cơ hội trút giận đây sao.
“Anh muốn đi thì tự đi! Khúc Nam Thịnh là bạn gái cũ của anh, lỡ hai người quay lại thì em phải làm sao?!”
Chu Nhiên liếc sang tôi, mặt lúng túng: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”
Phùng Vĩnh Tú cười khẩy: “Em còn không biết anh là loại người gì sao, cứ thấy ai khổ là mềm lòng. Khúc Nam Thịnh thế này, anh không xót nổi à? Hồi đó, nếu em không đáng thương, anh liệu có giúp em không? Giờ còn làm bộ làm tịch gì nữa! Cái nhà anh thuê thì chật hẹp, lại còn bày đặt giả vờ tinh tế như mấy người Thượng Hải. Em chịu đủ rồi. Anh đi thì đi! Hôm nay em nhất định phải để Khúc Nam Thịnh phục vụ em cho ra hồn!”
Lúc hai người đang cãi nhau, tôi tranh thủ chỉnh lại góc máy quay.
Lượng người xem trong livestream lúc này đã vượt mốc mười nghìn.
Ohhồhồ~
Hai đứa chúng nó cãi nhau một trận, Chu Nhiên mặt đen như đáy nồi, không nói không rằng quay người bỏ đi.
Phùng Vĩnh Tú lập tức nhào lại, cái mặt vặn vẹo hệt như mấy kẻ tiểu nhân được đà lên mặt.
“Bạn trai hồi đại học của mày cũng ra gì đấy chứ. Nhưng giờ thì sao? Tao muốn chửi là chửi, muốn đuổi là đuổi. Sao? Mày xót không?”
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà cười như heo kêu.
“Xót chứ, xót lắm luôn đó!”
Phùng Vĩnh Tú được đà, tiếp tục nhảy nhót khoe mẽ: “Cười cái gì mà cười! Giờ người sa cơ thất thế là mày! Đợi tao với Chu Nhiên kết hôn rồi, tao chính là người Thượng Hải, còn mày thì mãi mãi phải ngồi đây bán hàng rong!”
Tôi cũng không nhịn nữa, đáp lại ngay: “Bán hàng rong thì sao? Gọi là sa sút hả? Mấy năm nay tao sống thế nào, liên quan quái gì tới mày?”
Phùng Vĩnh Tú tức đến méo mặt, khóe mắt đỏ au: “Tao biết mày không hiểu được tao đã trải qua những gì! Mày lên Thượng Hải học đại học, chẳng qua là nhấc đít lên máy bay là tới. Còn tao? Tao phải tích góp mấy năm trời ở cái xó quê nghèo mới dám đặt chân ra ngoài!
“Mày thì ngồi trong giảng đường nghe giảng, yêu đương, ôm sách ra thư viện. Còn tao thì ngày ngày đứng tiệm fastfood chiên khoai, cắt đồ, có lúc còn phải cọ toilet!”
“Nhưng rồi sao? Mày học đại học thì đã sao? Giờ mày cũng phải bươn chải ngoài đường như tao thôi! Tao cũng điều tra rồi, công ty ba mày thì sập, má mày bị sa thải khỏi công ty lớn! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhà mày đời này kiếp này đều phải bị nhà tao đè đầu cưỡi cổ! Dù là kiếp trước hay kiếp này, thì người đứng trên cao thương hại mày cũng phải là tao mới đúng!”
…
Cô ta càng nói càng điên, tôi cũng chẳng muốn phí lời thêm.
Lúc thấy cô ta vẫn đang há miệng lảm nhảm, tôi liền tiện tay cầm một cây xúc xích nóng hổi, bụp một phát nhét thẳng vô miệng cô ta, bịt luôn họng.
“Cây này miễn phí, bà đây không tiếp nữa!”
Nói xong, tôi nhảy lên chiếc xe ba gác bán hàng, đạp một phát, phóng thẳng đi.
Về nhà mới biết, Phùng Vĩnh Tú đuổi theo xe tôi, vừa chạy vừa chửi bậy nguyên một đoạn đường, khiến cái livestream của tôi bị report rồi khóa luôn.
Nhưng mà, cũng nhờ cái đứa “xàm lìn” như cô ta… kênh của tôi – cuối cùng – cũng bùng nổ rồi!
17
Bạn cùng trường kiêm bà chủ của tôi xem lại đoạn livestream, cười đến mức cả công ty đều nghe được tiếng cô ấy cười như… heo mẹ kêu.
“Lúc ở hiện trường mà cậu vẫn giữ bình tĩnh được, không bị cô ta chọc cười chết à?”
“Tôi mà chết vì cười, cậu có tính là hy sinh trong khi làm nhiệm vụ không?”
Bà chủ cười đến mức như muốn lăn khỏi ghế.
Tôi nổi tiếng rồi.
Nhưng đồng thời, Phùng Vĩnh Tú cũng “nổi” – theo cái cách không ai mong muốn.
Đoạn clip livestream bị cắt ghép, chế meme, trở thành tài liệu kinh điển trong giới tấu hài.
Bởi vì… những điểm “lạ đời” trên người cô ta thật sự quá dày đặc.
Từng làm nhân viên fastfood rửa bồn cầu, nhưng lại xem thường người bán hàng rong.
Chê bai nhà cửa của “trai Thượng Hải” bé như ổ chuột, quay lưng lại đòi cưới để trở thành người Thượng Hải.
Là kẻ chen chân làm tiểu tam, vậy mà khi gặp lại người yêu cũ của bạn trai, lại vênh váo mỉa mai như thể mình là chính thất.
Sau khi chà đạp bạn gái cũ của bạn trai, quay sang chà đạp cả bạn trai, chửi từ đầu đến cuối không phân địch ta.
…
Tóm lại, chơi trò “tiêu chuẩn kép” là cô ta thuộc hạng thượng thừa.
Cả hội bạn đại học của tôi cũng bùng nổ.
Vô số người gửi cho tôi ảnh chụp story WeChat và status của Chu Nhiên lẫn Phùng Vĩnh Tú.
Chu Nhiên, sau khi xem clip cắt từ livestream, đăng hẳn một bài “tiểu luận kèm ảnh” để tuyên bố chia tay với Phùng Vĩnh Tú.
Tuy nhiên, từng câu từng chữ đều đầy uất ức – tự nhận mình là chàng trai hiền lành ngây thơ, chỉ vì mắt kém chọn nhầm người nên mới bị “gái thâm tâm cơ” dắt mũi.
Tiếc là chẳng ai thương cảm cho anh ta cả.
Phần bình luận bị dân mạng vả không trượt phát nào.
Còn Phùng Vĩnh Tú thì đăng một bài viết “tràn ngập mùi máu chó”, khóc kể Chu Nhiên là kiểu “điều hoà trung tâm”, trai bám váy mẹ, không có chính kiến.
Rồi nói chuyện tình cảm là “em đồng ý, anh tình nguyện”, nếu không phải anh ta mềm lòng trước thì đã chẳng kéo cô ta đi du lịch với nhóm bạn.
Có bạn học còn bóc phốt: Mẹ Chu Nhiên nghe xong điều kiện nhà cô ta là nhất quyết không đồng ý gặp.
Phùng Vĩnh Tú từng tìm đến tận nhà, vừa bước vào thấy cái nhà cũ kỹ đó là cãi nhau với mẹ Chu ngay tại chỗ.
Chu Nhiên thì ở giữa, bị cả hai bên mắng tới tấp.
…
Người tỉnh táo đều nhìn ra: cho dù không có chuyện livestream lố bịch đó, thì Chu Nhiên và Phùng Vĩnh Tú cũng chẳng đi đến đâu.
Tôi từng yêu Chu Nhiên, tất nhiên cũng từng đến nhà anh ta ra mắt bố mẹ.
Cả nhà ba người sống ở khu Tô giới cũ đắt đỏ bậc nhất Thượng Hải, nhưng chỉ trong căn nhà mười mấy mét vuông.
Phòng khách chính là phòng ngủ, phòng ăn, một nửa bếp và chỗ phơi đồ của Chu Nhiên.
Cầu thang gỗ cũ kỹ, kêu cót két mỗi lần bước lên.
Bức tường ngoài của ngôi nhà mang màu thời gian của kiến trúc thời thuộc địa, đã được sửa sang không biết bao nhiêu lần.
Mẹ Chu ăn mặc rất tươm tất, giọng nói lanh lảnh như còi xe.
Bà luôn thích nhấn mạnh “cốt cách và phong vị” mà thành phố Thượng Hải mang lại cho gia đình họ.
Dù Chu Nhiên là người tốt, đối xử với tôi rất tử tế.
Nhưng đến năm tư đại học, đứng trước lựa chọn giữa một tương lai rộng mở hơn và một gia đình mà tôi khó hòa hợp, tôi đã sớm có câu trả lời trong lòng.
Chỉ là đúng lúc đó, Phùng Vĩnh Tú xuất hiện.
Cô ta dồn lực tiếp cận, Chu Nhiên thì nửa đẩy nửa chìu.
Vậy nên tôi dứt khoát, để họ “toại nguyện”.
Đó cũng là lý do, sau khi cô ta xuất hiện, tôi dù biết rõ mục đích nhưng lại chẳng chủ động làm gì.
Vì, đó chính là món “quà lớn” tôi muốn tặng cho Phùng Vĩnh Tú –
Một “con đường thăng tiến” mà cô ta tốn công cướp lấy từ người khác, nhưng cuối cùng lại không đi đến đâu.
Chu Nhiên là hộ khẩu Thượng Hải.
Mẹ Chu chọn con dâu, dĩ nhiên muốn một cô gái cũng là con một, gốc Thượng Hải, “môn đăng hộ đối”.
Tôi từng vì điều này mà thầm trách móc vài câu.
Còn điều kiện của Phùng Vĩnh Tú thì sao?
Cha ngồi tù, mẹ cắt liên lạc, em trai cùng cha khác mẹ, quê thì trọng nam khinh nữ, xuất thân từ một thị trấn nhỏ bình thường không thể bình thường hơn.
Những điều từng khiến Chu Nhiên thương cảm và xót xa, cũng chính là những lý do khiến cả nhà Chu phản cảm, bài xích.
Lần này, hai người họ cắn xé lẫn nhau lên tận mạng, khiến ai nhìn vào cũng khó coi.
Nghiệp, đến muộn nhưng vẫn đến.