Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 100
Cố Chi Quân chỉ thở dài.
“Làm lại”
Lại qua thêm nửa tiếng nữa nhưng bọn họ lại không có bất kì tiến triển nào, Cố Chi Quân vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó.
Mộ Nghiên ôm trán muốn khóc, dáng vẻ bên ngoài còn miễn cưỡng thay đổi được nhưng cái thái độ này của tổng giám đốc…trời ạ! Bây giờ giả như trời có sập xuống thì có lẽ Cố Chi Quân cũng vẫn sẽ là bộ dạng lãnh khốc tuyệt tình ấy.
Mộ Nghiên! Cố lên nào! Mày làm được mà!!!
“Thử lại lần nữa! Hay vậy đi, anh xem như tôi là Cố phu nhân, nếu trước mặt cô ấy anh sẽ bày ra bộ dạng gì?”
Cố Chi Quân cố gắng tiếp thu lời Mộ Nghiên nói, cố gắng tưởng tượng ra Hạ An.
Mà cách này dường như cũng có hiệu quả, nghĩ đến sẽ được đứng trước mặt cô cùng cô nói chuyện Cố Chi Quân cảm thấy trong lòng tựa như nở hoa.
Cơ mặt cũng dần dãn ra, môi cũng có hơi câu lên tạo cảm giác thân thiện.
Mộ Nghiên như vỡ oà cảm xúc nhìn Cố Chi Quân anh không ngừng đưa ngón tay cái.
“Tốt nghiệp rồi! Anh tốt nghiệp rồi! Với bộ dạng và trình độ cùng cái sơ yếu lý lịch được chuẩn bị sẵn kia anh nhất định sẽ được tuyển”
Cố Chi Quân liền nhướng chân mày đầy tự hào nói.
“Đương nhiên!”
Cô Chi Quân lại trầm tư một lúc sau đó đứng lên đặt tay lên vai Mộ Nghiên vỗ vỗ.
“Tôi có quà cho cậu”
Mộ Nghiên liền sáng mắt tựa hồ hoá thân thành cún con.
“Oa, cảm ơn tổng giám đốc”
Cố Chi Quán cười mĩm chi sau đó đi đến bàn làm việc của mình.
“Phịch” một tiếng, một đống hồ sơ cùng văn kiện thật dày đặc trước mặt Mộ Nghiên, anh ta liền ngớ mặt ra.
Đây là quà của tổng giám đốc đó hả?
“Quà cho cậu, tôi đi lần này khả năng cũng sẽ rất lâu mới trở về, tôi chuẩn bị cho cậu sẵn cả rồi đấy, có phải thấy tôi rất tốt không?”
Cố Chi Quân gật gật đầu tự khen mình.
Mộ Nghiên lại khóc ra tiếng.
“Tổng giám đốc à…”
Cố Chi Quân lập tức dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn qua Mộ Nghiên tay đặt trên vai anh ta bóp mạnh hơn tí.
“Như nào?”
Âm thanh anh lạnh lùng như muốn mạng, doạ Mộ Nghiên líu lưỡi.
“Thật sự rất cảm ơn anh”
Huhu! Số anh thật khổ.
Cố Chi Quân lại hài lòng.
“Xong lần này cho cậu nghĩ có lương một tuần, lương sau này cũng tăng thêm hai mươi phần trăm”
Mộ Nghiên nghe đến lương liền sáng mắt, rất nhanh đã gật đầu như giã gạo.
“Vâng, vâng, tổng giám đốc là tốt nhất”
Cố Chi Quân liền bày ra bộ mặt khinh bỉ.
“Sau này nếu bị đuổi việc có mở cửa hàng bán bánh tráng thì nhớ mời tôi đến”
Mộ Nghiên cũng không có phản đối cái gì, chỉ cần tăng lương anh chấp nhận hết.
“Vâng ạ”
Cô Chi Quân âm trầm cười một tiếng sau đó gỡ bỏ cái kính kia ra chỉnh lại mái tóc anh đến chỗ bàn làm việc tiếp tục xử lý hồ sơ.
Anh thật mong nhanh đến ngày phỏng vấn, để anh được tuyển rồi anh sẽ có thể đến gần với cô hơn.
Ngày Cố Chi Quân đợi cuối cùng cũng đến, Tôn thị đã chính thức mở tuyển nhân viên, yêu cầu về chức vụ trợ lý của Rose thật sự rất cao người được chọn ra cũng chỉ có mười người.
Bọn họ đều người cực kỳ xuất sắc.
Cố Chi Quân tròng lòng vẫn có chút lo lắng, anh sợ rằng người phỏng vấn kia nhìn ra anh là Cố Chi Quân lại sợ họ cảm thấy thái độ anh không đúng đánh cho anh rớt đi.
Thật sự còn lo hơn lúc anh bị người ta đuổi giết.
Nhưng cũng thật may, ông trời vậy mà lại thương xót thành toàn ước nguyện cho anh.
Cố Chi Quân nhìn cái giấy thông báo trúng tuyển trên tay trong lòng vui như nở hoa, qua được vòng này anh chính là có thể đi đến làm cùng cô rồi.
Chiều nay anh có thể đi làm rồi.
[…]
Hạ An ngồi trên bàn làm việc cây bút trên tay không ngừng chuyển động rất nhanh đã vẽ ra một sợi dây chuyền đẹp mắt.
Màu chủ đạo là màu vàng kim vài chỗ lại xen lẫn màu bạc. Vòng dây chuyền lại được kết thành từ ba sợi dây chuyền mảnh, mặt dây là hình chiếc lông vũ được kết thành từ nhiều sợi vàng, đính kèm ở chỗ giao nhau giữa mặt và dây là một hạt pha lê trắng.
Vừa sang trọng lại vừa đặc biệt.
Hạ An nhìn chăm chăm nó một hồi đúng là có chút bắt mắt nhưng cô vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó, thật khó nghĩ.
Buông bản vẽ ra cô chầm chậm lấy mấy bản tài liệu của dự án lần này ra xem.
Điện thoại cô lúc này lại đột ngột vang lên cô liền bắt máy.
“Tiểu Uyên, chị nghe”
Đầu dây bên kia liền nói.
“Chị Rose trợ lý của chị đã tuyển xong rồi, chút nữa có lẽ sẽ đến gặp chị để chào hỏi”
Hạ An nghe đến cũng gật nhẹ đầu.
“Ừm, chị biết rồi!”
Tiểu Uyên lại thở dài rồi phát ra âm thanh oán trách.
“Chị cũng thiệt là trợ lý của mình lại để em chọn giúp, chẳng may không hợp ý chị thì sao?”
Hạ An hơi câu môi lên cười, tay vẫn lật xem tài liệu.
“Gần đây chị bận quá, chị tin tưởng mắt nhìn người của em mà, người em chọn chị sẽ hài lòng”
Tiểu Uyên là thư ký trưởng của cô, theo cô từ lúc cô còn ở Anh làm việc đến tận bây giờ, cô vẫn luôn đánh giá cao năng lực của cô ấy.