Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 102
Anh đến phòng nhân sự nhận vị trí xong liền quay lại bộ phận thiết kế. Chỗ anh cũng rất gần cô chỉ cách một cánh cửa đó có thể gặp mặt.
Mà vị trí này cũng không ổn lắm ngồi ở đây cứ bị mấy cô nhân viên nữ đi ngang qua dòm ngó.
“Cô xem xem trợ lý mới đó có phải đẹp trai lắm đúng không?”
“Đúng đúng có hơi quê mùa nhưng suy cho cùng vẫn đẹp lắm, cao to như vậy không mặt lại đẹp không góc chết, anh ấy tôi chấm rồi”
“Còn lâu mới đến lượt cô, anh ấy là của tôi, tên của con tôi cũng nghĩ ra rồi”
Mấy đoạn hội thoại kiểu này từ lúc anh ngồi ở đây nghe qua cũng không dưới ba cuộc.
Anh cực độ không thích điều này, nếu bây giờ thân phận anh là Cố tổng nhất định sẽ cho bọn họ về quê chăn gà trồng rau.
Mấy cái này coi như anh còn chịu được đi thẳng cho đến một lúc kia.
Hạ An không có trọng dụng anh vẫn luôn không thèm giao việc cho anh cái cô giao cho anh chỉ là mấy trò chạy vặt như là đi mua cafe.
Cầm ly cafe nóng hổi trên tay Cố Chi Quân chầm chậm đi về chỗ của Hạ An , lúc đi ngang qua bàn làm việc của mấy nhân viên nữ anh lại vô tình nghe được mấy lời không hay của bọn họ về “vợ” của anh.
“Cô nói xem cái cô Rose kia là người thế nào nhỉ? Theo như tôi biết thì cô ta có hai đứa con rồi, mà tôi cũng không có gặp qua ba của hai đứa bé đó, cũng không biết hai đứa bé kia từ đâu chui ra”
Một cô gái vừa đánh son vừa chua ngoa mở miệng âm thanh the thé cực kỳ chói tai.
“Đấy! Thấy chưa, tôi cũng nói với mọi người ở đây rồi, đừng có bị có vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta đánh lừa, con người bên trong ai lại biết được, xinh đẹp như vậy biết đâu chừng lại dùng cái khuôn mặt hồ ly đó mà leo lên vị trí bây giờ, có khi hai đứa bé kia cô ta cũng không biết là con của ai đâu”
Cô gái kia liền hùa theo.
“Haha, cô nói đúng đấy…chắc….”
Cô ta còn muốn nói gì tiếp theo nhưng lúc này trước mắt cô ta lại hiện ra một ly cafe nóng. Cái ly để xuống cũng không mấy nhẹ nhàng.
“Làm việc cả ngày chắc cô mệt mỏi rồi mau uống cafe đi”
Cố Chi Quân âm trầm nói đến, nhìn cô ta anh còn không quên nở nụ cười đẹp trai toả sáng.
Hai cô gái kia thấy anh liền sáng mắt, có loại suy nghĩ anh thích bọn họ rồi.
Họ liền cười rối rít.Đặc biệt là cô gái đánh son lúc nãy, cô ta nhìn anh như muốn ăn thịt anh đến nơi.
“Cảm ơn anh”
Cố Chi Quân lại cười thêm tươi.
“Không có gì, uống đi để tĩnh táo nhìn lại xem bản thân mình đang ở đâu, có phải chính là đang ở đáy xã hội không, cô cũng tự đi rột rửa luôn tâm địa rắn rết của mình đi, thật dơ bẩn, tôi hình như ngửi thấy mùi thối rồi”
“Không có gì, uống đi để tĩnh táo nhìn lại xem bản thân mình đang ở đâu, có phải chính là đang ở đáy xã hội không, cô cũng tự đi rột rửa luôn tâm địa rắn rết của mình đi, thật dơ bẩn, tôi hình như ngửi thấy mùi thối rồi”
Cô gái kia liền nhìn anh nhíu mày khó hiểu cùng khó chịu.
“Ý anh nói là gì?”
Cố Chi Quân lúc này cũng không ra vẻ quân tử nữa.
Gỡ bỏ cái kính quê mùa kia ra mắt anh sắc lạnh bắn qua chỗ cô ta.
Đôi tay to lớn nắm lấy ly cafe kia từng chút từng chút bóp lấy, chất lỏng sậm màu trong ly cũng chầm chậm chảy ra ướt cả tay anh.
“An phận mà làm việc của bọn cô đi, để tôi nghe được một câu không tốt nào về Hạ An qua miệng của các cô tôi lập tức khâu miệng bọn cô lại hay có thể… cắt luôn lưỡi của cô”
Anh dùng lực mạnh thêm một tí lý cafe tội nghiệp kia lập tức bị bóp nát, nước cafe nóng hổi đổ lên tay anh chảy lên bàn cuối cùng đổ xuống đùi của cô gái kia.
“Á aa”
Cô ta hét lên rồi đứng dạy né chỗ cafe đó, vốn còn muốn phản bác Cố Chi Quân nhưng vừa ngước mắt đã nhìn đụng phải đôi mắt phượng sắc lạnh đầy sắc khí của anh, lời định nói liền nuốt ngược vào trong bụng.
Cố Chi Quân đưa bàn tay đỏ một mảnh lớn của mình ra, cầm mấy khăn giấy lâu đi một tí anh lại đeo lên cái kính của mình.
Lúc đi còn không quên để lại một câu với cô ta.
“Nhớ lời tôi nói, tôi nói được làm được, nếu cô không tin cứ thử, tôi đảm bảo số phận của cô sẽ thảm hơn cả ly cafe vừa rồi”
Nói rồi anh nhanh chóng rời đi bỏ lại hai cô gái mặt mày tái mét, chân tay vẫn đang run rẩy.
Bọn họ còn tưởng anh là chàng trai ấm áp, không ngờ lại có thể đáng sợ như thế, đôi mắt lúc nãy của anh làm bọn cô liên tưởng đến con báo hoang dại đang săn mồi nếu làm trái ý anh khả năng bọn cô sẽ bị anh xé thành trăm mảnh.
Bọn họ thật sự bị anh doạ cho sợ rồi. Sau này tốt nhất là nên im lặng một chút.
[…]
Cố Chi Quân đập nát ly cafe vừa rồi liền cảm thấy có chút có lỗi, không phải với hai cô gái đáng ghét vừa rồi mà chính là “vợ” của anh.
Nát như vậy rồi làm sao cô uống, anh liền chạy đi mua lại lần nữa.
Mang vào cho cô xong anh lại muốn rời đi mà lúc này Hạ An lúc này vẫn chưa buông bỏ cảnh giác với anh, nhìn theo bóng lưng anh cô gọi với theo.
“Cố Chi Quân, anh mua cái ly này ở đâu?”
Nghe thấy cô gọi tên mình anh lập tức quay lại muốn trả lời, đôi môi chỉ hơi run lên một tí anh liền ngớ ra.
Cô là đang bẫy anh?
“Sếp à, cô lại nhầm tôi với Cố Chi Quân nữa rồi”
Hạ An nghe anh đáp vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, trò mèo này nếu Cố Chi Quân bị lừa thì anh không thể nào trở thành tổng giám đốc của một Cố thị hùng mạnh rồi.
“Ừm”
Cố Chi Quân ra khỏi phòng cô hai hàng chân mày anh liền nhíu chặt, cô vẫn là chưa tin tưởng anh.
Anh phải tung ra tuyệt chiêu cuối rồi.
Gọi điện cho Mộ Nghiên một lúc sau thứ anh cần đã đến.
Trên bản tin lúc này đang phát trực tiếp hình ảnh Cố Chi Quân đang đứng trên đấy phát biểu.
Mà đương nhiên Hạ An cũng thấy được cái này, vừa xem bản tin kia cô vừa chạy ra tìm thử xem cái người tên Phong Dạ kia còn ngồi ở đây không, cô còn chưa đi ra khỏi cửa đã thấy anh mang đến cho cô một đĩa trái cây ngon mắt.
“Cô ăn trái cây không?”
Hạ An lúc này lại nhìn chăm chăm anh, thật sự do cô quá đa nghi rồi sao?
Cái này có lẽ cô cần xem lại.
“Tôi không ăn”