Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 110
“Anh có rất nhiều nhà mà, đâu chỉ một mình cái nhà kia”
Hạ An dù biết anh có tâm cơ nhưng suy cho cùng cũng không phản bác nổi.
“Vậy cũng đừng đi theo sau tôi gần như vậy!”
Nói rồi cô liền nắm lấy tay của hai bảo bảo tiếp tục đi lần này tốc độ có phần nhanh hơn.
Cố Chi Quân lại rất nghe lời cô giữ khoảng cách đủ xa.
Nhưng mà bất giác anh cứ xích lại gần, bốn người lúc này trong quả thật giống một gia đình hạnh phúc một cảnh này lại bị người khác chụp được mà cuộc truy thê của anh cũng vì cái này mà có biến động rất lớn.
Người đi kẻ theo qua một khoảng thời gian cuối cùng Hạ An cũng về đến căn hộ của mình.
Cô liếc xéo Cố Chi Quân một cái rồi nói lớn.
“Cố tổng, xin hỏi nhà của anh cũng ở đây?”
Cố Chi Quân lập tức gật đầu chỉ tay về căn hộ đối diện nhà cô.
“Ừm, anh cũng ở đây”
Hạ An bất lực trước sự mặt dày này của anh chỉ đành đi thật nhanh vào nhà, muốn khoá cửa lại Cố Chi Quân lại chen tay vào chặn lấy.
Hạ An mệt mỏi hỏi đến anh.
“Anh còn muốn cái gì nữa?”
Cố Chi Quân cười trừ một cái sau đó đưa ra mô hình siêu nhân đến trước mặt cô.
“Cái này anh mua cho Áo Áo và Nhạc Nhạc”
Hạ An lại mất hết kiên nhẫn với anh.
“Anh giữ lấy mà dùng”
“Rầm!” dứt câu Hạ An liền mạnh bạo đóng cửa lại may là Cố Chi Quân rút tay lại kịp nếu không chắc chắn sẽ mất mấy ngón.
Nhìn cánh cửa rồi nhìn cái mô hình anh khẽ thở dài nhưng rất nhanh đã câu môi cười.
Cô lạnh lùng như vậy nhưng không sao, ít ra cô cũng có nói chuyện với anh vài câu, cô đánh người cũng lựa anh mà đánh, xem ra anh vẫn còn hy vọng.
Hướng mắt về phía căn hộ đối diện kia anh liền hạ quyết tâm, căn hộ này phải là của anh.
Sáng sớm hôm sau Cố Chi Quân tỉnh dậy trong căn hộ đối diện nhà Hạ An, anh dậy từ rất sớm đến cửa hàng bán hoa mua một bó lại chạy về nhà làm bữa sáng pha cafe, chỉn chu tất cả anh liền mang đến trước của nhà Hạ An, đặt ở đó gõ cửa vài tiếng rồi anh chạy mất hút.
Khi Hạ An mở cửa cái nhìn thấy chỉ còn là phần tâm ý của anh.
Cô chỉ ảm đạm lướt qua nó một lần, mấy thứ đó khi đi xuống lầu cô đều tiện tay tặng hết cho mọi người.
Không nhận quà không nợ ân huệ.
Cố Chi Quân vừa đến công ty Mộ Nghiên nhìn thấy anh liền giật mình.
Không phải tổng giám đốc nói là sẽ đi rất lâu sao? Sao mới có hơn một tuần đã phải trở về rồi?
Khuôn mặt này, bộ dạng này, aizzz chắc chắn là để lộ rồi.
Cố Chi Quân cũng cảm nhận được ánh nhìn này của Mộ Nghiên liền quay sang liếc xéo Cố Chi Quân.
“Nhìn đủ chưa?”
Mộ Nghiên liền hốt hoảng thu hồi ánh mắt của mình.
“Đủ..đủ rồi ạ”
Cố Chi Quân lại liếc thêm một cái sau đó âm trầm đi vào phòng làm việc.
Chỉ là anh không cách nào tập trung vào công việc chứ thở dài lo âu.
Nói là có hy vọng nhưng suy cho cùng anh vẫn không có cách khiến cô thôi ghét bỏ anh, anh có thể đến chơi cùng hai bảo bảo nhưng còn cô, cô vẫn luôn giữ khoảng cách rất xa với anh.
Chẳng lẻ cả đời này anh chỉ có thể phía sau ngắm nhìn cô thôi sao? Anh muốn nhiều hơn, anh muốn được bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Mà dường như ông trời lại nghe thấu lòng anh, đến buổi chiều lại có tin tức trấn động nổ ra trên mạng.
Mộ Nghiên từ ngoài cửa hớt ha hớt hả chạy vào trên tay là cái điện thoại.
“Tổng giám đốc, chuyện lớn rồi!!!”
Cố Chi Quân vốn đang khó chịu thấy bộ dạng gấp gáp vô phép tắc này của Mộ Nghiên liền bực bội.
“Cháy nhà à?”
Mộ Nghiên liền gật đầu.
“Cháy nhà rồi, thật sự là cháy nhà rồi, mà còn là nhà anh đó”
Đôi mày cương trực của Cố Chi Quân hơi nhíu lại.
Lúc nhìn thấy thông tin kia anh lại khó chịu hơn.
Trên màng hình điện thoại hiện lên hình ảnh của anh và cô còn có Áo Áo và Nhạc Nhạc, bốn người cứ tựa hồ như một gia đình.
Chẳng qua góc chụp này rõ ràng là muốn đốt nhà anh thật rồi, chụp ra cô và anh thân mật như vậy, coi như nói anh với Hạ An là một gia tình anh vẫn rất vui đi, nhưng mà cái tiêu đề quá gây phẩn nộ rồi.
Rose của Tôn thị có quan hệ mập mờ với tổng giám đốc của Cố thị, phải hay không đây là chiến thuật mới của Cố Chi Quân? Hai đứa bé liệu rằng có phải con riêng không danh phận của Cố đại tổng tài.
Cái gì mà gian tình, cái gì mà hợp tác mua chuộc còn cái gì mà con riêng?
Bên dưới lại là hàng loạt câu nói khó nghe.
“Èo, tôi thật không ngờ Rose mà tôi thầm mến mộ lại làm ra loại chuyện như này a, một bên làm giám đốc thiết kế cho Tôn thị một bên lại qua lại với tổng giảm đốc cho Cố thị, ai biết được có khi nào cô ta chính là gián điệp do Cố Chi Quân cài vào không?”
Bên dưới có mấy bình luận lại hùa theo.
“Haha, Cố Chi Quân vẫn cao tay như vậy, lần này Cố thị thắng chắc rồi”
“Ây, không nói trước được đâu nha, thông tin lớn như vậy chắc hẳn Tôn tổng biết rồi nay mai đuổi cô ta bây giờ”
“Đúng, đúng, tốt nhất là nên đuổi cô ta đi để lại là tai hoạ”
…
Mấy cài này ác miệng đã đành đi mà cái sau còn kinh khủng hơn.
“Hai cái đứa kia nếu là con riêng của Cố Chi Quân thật thì sao anh ta lại không nhận vậy chứ? Tôi thật thắc mắc a”
“Khả năng là chơi qua đường rồi, xét cho cùng cũng là không có ba, hai đứa nhỏ thật tội nghiệp”
“Tội nghiệp cái gì tôi thấy chúng giống với con hoang hơn”
…