Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 127
Hạ An giống như có chút hiểu rồi, đây khả năng chính là thôi miên, đột nhiên cô đổ môi hồ lạnh, cánh môi cũng run lên.
Vậy ra anh vẫn luôn nói thật, anh chính là bị thôi miên, mấy câu kia không phải do anh nói.
Nghĩ đến đây tim cô lại rộn ràng đập.
Chi Quân thật sự là yêu cô? Không hiểu sao trong lòng cô lại có loại hạnh phúc khó tả, trước giờ cô không dám tiếp nhận anh cũng vì sợ, nay biết được rồi cô như cởi bỏ được xiềng xích.
“Cạch” đột ngột lúc này cánh cửa phòng mở ra, Cố Chi Quân đứng ngoài cửa không ngừng thở dốc, Hạ An lại ngơ ngác nhìn anh.
“Hạ An!”
Kêu lên tên cô rồi anh vội chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Hạ An! Cái video kia, em…em xem chưa?”
Hạ An nhìn anh sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Xem rồi”
“Vậy…vậy…em có tin anh không? Anh thật sự không có nói mấy lời tàn nhẫn kia, anh là bị thôi miên”
Hạ An không đáp anh chỉ nhìn sâu vào đôi mắt thâm tình của anh.
Giống như sợ cô không tin anh gấp gáp nói.
“Anh có thể thề cho em xem”
Nói rồi anh lập tức giơ ba ngón tay lên trời.
“Trời đất chứng giám, Cố Chi Quân tôi thật sự chưa từng có lòng nào muốn đối xấu với Hạ An, nếu tôi có nữa lời nói dối lập tức bị sét…”
“Ưm” anh còn chưa nói hết, đã bị tay cô bịt chặt miệng mình.
“Không ai chứng cho anh đâu”
Lời nói cô nghe như lạnh lùng nhưng Cố Chi Quân hiểu, cô là tin anh rồi.
Đưa tay đặt lên hai má của cô khiến cô nhìn vào mắt mình, anh dịu dàng cất lời.
“Hạ An, anh yêu em”
Vừa dứt câu anh đã chuẩn xác hạ môi mình hôn xuống môi cô.
Hạ An lần này tỉnh táo rồi nhưng mà cô vẫn không có từ chối nụ hôn của anh ngược lại còn đáp trả một cách vụng về.
Nhận được sự nồng nhiệt cô Cố Chi Quân càng bạo dạn hơn, đưa lưỡi mình ra anh quắn lấy lưỡi cô không ngừng mơn trớn, rút lấy mật ngọt của cô.
Cả hai cứ thế mà hôn, hôn rất sâu, đến khi cảm thấy thở không nổi nữa mới buông ra, lúc rời đi còn kéo ra một sợi chỉ trong suốt ướt át.
Hạ An được trả không khí lại liền tham lam hít thở, một lúc sau cô lại phát hiện điều gì đó không đúng.
Sao lại có mùi máu tanh?
Nhìn lại tay anh cô kinh hãi phát hiện ra.
“Chi Quân…tay anh, máu”
Cố Chi Quân lại lắc đầu.
“Không sao vết thương ngoài da máu đã khô lại rồi”
Hạ An lại không chịu được, chân hướng cửa cô vội bước đi.
“Đợi em lấy thuốc cho anh”
Cố Chi Quân không cho cô đi, tay anh bắt ngang eo cô ôm chặt lấy, đôi môi hôn nhẹ lên vành tai cô.
“Không cần, em là liều thuốc tốt nhất cho anh rồi”
Mặt Hạ An bị câu nói này của anh làm cho đỏ lên, chân cũng vô thức dừng lại.
Cố Chi Quân cười trầm thấp sau đó ôm eo cô, dùng lực một tí cả hai đều ngã lên giường, đặt cô dưới thân mình lần nữa anh dịu dàng hôn lấy cổ cô cái lưỡi ướt át tà mị vương ra liếm trên làn da trắng mịn một đường.
“Ưm…”
Cảm giác ấm nóng từ anh khiến cô một trận rùng mình đôi tay bé nhỏ của cô đặt trên vai anh nhẹ đẩy.
Cố Chi Quân ngước lên nhìn cô, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương như biển cả mênh mông có thể dìm chết cô bất cứ lúc nào.
“Lần này em tỉnh táo rồi, em có nguyện ý cho anh không?”
Hạ An bị anh hỏi đến đỏ mặt, ngại ngùng cô quay mặt sang một bên né tránh anh, mà hành động này cũng như trả lời câu hỏi vừa nãy của anh.
Cố Chi Quân cười trầm thấp một tiếng lại vồ lấy cô, quần áo trên người cả hai rất nhanh đã bị lột sạch.
Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng hai thân thể lại quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ yêu kiều của người nữ hoà cùng tiếng thở trầm đục của người nam thật khiến người ta đỏ mặt ngượng ngùng.
[…]
Một trận vận động kịch liệt qua đi, Hạ An chịu không nổi mệt mỏi đã thiếp đi trong lòng anh lúc nào không hay đến khi tỉnh lại trời đã đến chiều.
Mở mắt ra cô lại nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Cố Chi Quân, có loại e thẹn khó tả trong lòng, Hạ An không dám đối mặt với anh cô liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cố Chi Quân lại bị sự đáng yêu này của cô chọc cho cười ra tiếng, lấy tay véo má cô anh cưng chiều nói.
“Em giả vờ cái gì? Anh thấy cả rồi”
Hạ An vẫn cố chấp nhắm chặt mắt, cô không thấy anh thì anh không thấy cô.
Cố Chi Quân hôn lên trán cô khẽ khàng nhắc nhở.
“Chiều rồi, em mau thức đi, Áo Áo và Nhạc Nhạc còn chờ hai ta đưa đi chơi”
Hạ An nhướng lên mi mắt đụng phải ánh mắt thâm tình của cô lại chịu không nổi, đưa tay bịt mắt anh lại cô ngượng ngùng nói.
“Đừng có nhìn em, nhắm mắt lại có biết chưa? Em đi thay đồ”
Cố Chi Quân lại như cậu nhóc ngoan ngoãn lập tức gật đầu.
“Được”
Hạ An nhìn anh một lần sau đó lại lặng lẽ tuột xuống giường đi đến phòng tắm.
Cố Chi Quân giữ rất đúng lời hứa, anh hoàn toàn không có nhìn.
Đứng dưới vòi sen Hạ An suy nghĩ đến chuyện lúc nãy lại làm cô ngại ngùng.
Cô quá dễ dãi rồi a. Anh chỉ vừa mới nói vài câu mật ngọt đã buông bỏ phản kháng rồi.
Haizzzz.