Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 134
Mộ Giai Âm được phủ vải trắng khiêng đi, Mạn Tuyết Linh khuôn mặt tái nhợt, hai tay bị còng bị cảnh sát áp giải.
Lúc đi ngang Cố Chi Quân cô chợt dừng lại, đôi mắt ửng đỏ, đôi môi trắng bệch nhẹ bẫng hỏi anh.
“Cố Chi Quân, người năm đó cứu tôi không phải anh đúng không?”
Cố Chi Quân nhìn cô dứt khoát đáp.
“Đúng vậy!”
“Hahaha”
Cô ta đột nhiên cười phá lên sau đó lại lăn dài hai hàng nước mắt.
Cảnh sát thấy cô như điên rồi mạnh mẽ kéo đi mà cô ta cũng không phản kháng.
Cuộc đời của Mạn Tuyết Linh cô quả thật quá thảm hại, cô tự hiểu lầm rồi lại tự ép bản thân mình yêu Cố Chi Quân, Mộ Giai Âm vì cô hi sinh tất cả cô lại không chấp nhận tình yêu của mình với anh.
Xem đi, cô nhận lại được cái gì rồi, Mộ Giai Âm vì cô mà chết, còn cô thì sao cái gì cũng mất hết rồi.
Thật ngu ngốc, thật vô nghĩa. Nếu được cô muốn chết đi nhưng mạng sống này của cô là do Giai m đổi về, để cô trả hết nợ của mình với trần thế cô sẽ đi tìm anh.
Một kiếp này Mộ Giai Âm bảo vệ cô đủ rồi, kiếp sau cô nguyện ý bảo vệ anh cả đời như cái cách mà anh đã bảo vệ cô.
…
Mạn Tuyết Linh vừa đi không được bao lâu, Cố Chi Quân lại cảm thấy đầu mình choáng váng, tiêu rồi, vết thương kia…
“Phịch” một tiếng, Cố Chi Quân nằm dài trên mặt đất.
“Chi Quân, Chi Quân”
“Papa”
Hạ An cùng hai bảo bảo lo lắng kêu lên tên anh mà có kêu thế nào anh cũng không tỉnh lại, nhìn thấy máu ở chỗ bụng anh Hạ An càng hoảng sợ.
“Cứu người đi”
Nghe cô kêu mọi người liền chạy đến, y bác sĩ quay quanh sau đó cũng khiên Cố Chi Quân đi.
Bế theo Áo Áo cùng Nhạc Nhạc, Hạ An cũng chạy theo anh.
Tại bệnh viện.
Cố Chi Quân lúc này đã được sơ cứu xong, vết thương do đạn bắn qua của anh quả thật rất sâu, bác sĩ nói để mất máu thêm chút nữa khả năng sẽ về với đất trời đấy, trên tay anh vẫn đang cắm dây truyền dịch mà anh đã ngất xỉu được một đêm rồi.
Hạ An đặt lên lọ hoa lưu ly xinh đẹp, cô lại ngó qua anh không khỏi thở dài.
Ngồi xuống cạnh anh, cầm lấy bàn tay to lớn của anh khẽ đặt lên mặt mình, nhìn anh cô lặng lẽ oán trách.
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Lúc cứu em không nghĩ đến bản thân mình sao? Chẳng may mà viên đạn kia bắn trúng có lẽ bây giờ cơ hội anh nằm đây cũng không có đấy”
Nói một hồi không hiểu sao trong lòng cô lại sinh ấm áp, anh bảo vệ cô như vậy cô thực hạnh phúc.
Đứng lên khỏi ghế ngồi hướng cái trán cao ráo của anh cô dịu dàng đặt lên nụ hôn.
“Chi Quân, cảm ơn anh”
Nhìn cánh môi khô khốc của anh cô lại đau lòng cúi đầu cô hôn lên môi anh.
Dù gì bây giờ anh cũng đang ngất xỉu nếu chủ động cô cũng không ngại.
Chẳng qua cô lại không biết cái người cô cho là ngất xỉu kia từ lâu đã mở to mắt.
“Ưm…”
Cố Chi Quân đưa tay lên giữ chặt đầu cô, chiếc lưỡi hư hỏng của anh vội vàng vươn ra tiến đến môi cô đảo khắp thành chủ.
Hạ An bị anh làm cho giật mình, vô thức kêu lên tay chân hơi vùng vẫy nhưng khi bình tĩnh lại cô lại say mê tiếp nhận nụ hôn của anh.
Cả hai đắm đuối hôn nhau, hơi thở ái muội ngọt ngào liền lam khắp trong căn phòng.
Hai người lại không để ý ngoài cửa.
Áo Áo vừa tỉnh lại đã cùng Nhạc Nhạc chạy đến phòng bệnh của papa, hai bé muốn xem papa sao rồi.
Vừa đi Áo Áo vừa cười tươi, sắp được gặp papa rồi, yeahhh, nhưng rồi chưa kịp bước vào phòng chỉ đứng ở cửa Áo Áo nhìn thấy một màng kinh diễm kia.
Bé mở to hai mắt ra nhìn không chớp mà Nhạc Nhạc đi phía sau cũng thấy, bé hốt hoảng bịt chặt mắt Áo Áo lại kéo bé ra ngoài.
Áo Áo lúc này lại ngơ ngác khó hiểu hỏi Nhạc Nhạc.
“Anh hai, mẹ đang cắn ba kìa”
Nhạc Nhạc đỏ mặt có phần ngượng ngùng sau đó lắc lắc đầu giải đáp cho Áo Áo.
“Không phải mẹ cắn papa đâu, cả hai là phát cơm chó thôi”
Bé đọc trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đều đọc qua mấy chuyện hôn nhau nhẹ nhàng kiểu này nhưng đây là lần đầu chứng kiến a.
Áo Áo lại ngây ngốc hỏi lại lần nữa.
“Vậy là khi ba mẹ phát cơm chó chúng ta không được nhìn ạ?”
Nhạc Nhạc liền gật gật đầu.
“Đúng! Đúng!”
Bên trong căn phòng, Hạ An bị Cố Chi Quân tập kích đến nổi thở không nổi, cô nhìn anh hai mắt chứa chút giận hờn.
“Cái tên cơ hội nhà anh”
Cố Chi Quân lại cười tiếp mắt đưa tay bắt lấy eo cô, anh mạnh mẽ ôm cô đặt lên giường còn bản thân thì đè lên cô.
“Đương nhiên là anh phải cơ hội rồi, em là phiên bản giới hạn đặc biệt của riêng đấy, anh không nhanh tay sợ em sẽ bị người ta cướp đi”
Hạ An bị mấy câu mật ngọt của anh chọc cho cười.
Đặt hai tay lên má anh cô tinh nghịch nói.
“Em ai mà thèm tranh với anh”
Cố Chi Quân lại nhướng mày bày ra bộ dạng cưng chiều cô.
“Cho dù là không ai tranh em với anh, anh cũng sẽ luôn như vậy, luôn giữ yêu em, bảo vệ em, như lúc nhỏ anh từng hứa với em, cả đời này anh đều sẽ bảo vệ em”
Khuôn mặt Hạ An chợt đỏ lên, không biết đáp anh thế nào.