Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em - Chương 99
Mộ Nghiên lập tức dừng lại trên trán hiện lên mồ hôi lạnh. Anh cũng không có quên Rose là ai đâu, cô ấy là Cố phu nhân đấy nhưng lại chơi trò trốn tìm suốt năm năm với tổng giám đốc bây giờ lại chạy đến Tôn thị làm việc, đây chẳng phải rõ rành rành là muốn “đá” tổng giám đốc của anh sao?
Một người si tình Cố phu nhân không lối thoát như Cố Chi Quân làm sao lại không buồn đây.
Anh đụng đến nổi đau của tổng giám đốc có khi nào sẽ bị ăn đấm không?
Nhưng mà Mộ Nghiên lần này đoán sai rồi! Cố Chi Quân không buồn mà ngược lại trong lòng anh có rất nhiều hy vọng.
“Đọc lại phần Rose cho tôi nghe”
Mộ Nghiên liền gật đầu.
“Dự án của Rose đang được tiến hành rất thuận lợi hiện Tôn thị đang tuyển thêm trợ lý cho cô ấy…”
“Dừng!”
Cố Chi Quân lại lần nữa cắt ngang lời của Mộ Nghiên.
“Tôn thị đang tuyển trợ lý cho Rose?”
Nghe hỏi Mộ Nghiên liền đáp.
“Vâng”
Cố Chi Quân được xác định thông tin trong lòng anh liền thật vui vẻ.
“Cơ hội rất tốt”
Mộ Nghiên nghe đến cũng có chút hiểu.
“Tổng giám đốc muốn đưa người của chúng ta vào vị trí đó ạ?”
Cố Chi Quân liền gật đầu.
Mộ Nghiên lại nói.
“Rốt cuộc ai mới có đủ khả năng để đảm nhận vị trí này đây?”
Cố Chi Quân trầm tư một hồi sau đó chầm chậm mở miệng.
“Tôi!”
Mộ Nghiên nghe như sét đánh ngang tai, mắt chử O mồm chử A nhìn Cố Chi Quân.
“Hả?”
….
“Cậu thấy bộ này thế nào?”
Cố Chi Quân từ trong phòng thay đồ đi ra trên người mặt bộ âu phục đen quý tộc, mái tóc vuốt vuốt keo kỹ lưỡng, râu cũng cạo đi, tay mang theo cái đồng hồ mấy chục triệu, chân đi thêm đôi giày số lượng có hạn trên thế giới, khuôn mặt lạnh lùng mang đầy soái khí.
Mộ Nghiên liền lắc đầu.
“Tổng giám đốc, anh ăn mặc như thế này chạy đi làm trợ lý, người ta còn tưởng anh làm Tôn tổng của Tôn thị đấy”
Cố Chi Quân lập tức dè biễu.
“Tên Tôn Thiên Vũ đó làm sao sánh được với tôi”
Mộ Nghiên hơi giật giật khoé môi, tổng giám đốc rất đẹp nhưng cái sự đẹp đẽ này đôi khi lại đi chung với tự luyến a.
Mộ Nghiên anh thật bất lực mà.Nhưng anh chỉ có thể “hùa” theo không dám phản đối cái sự tự luyến này.
“Tôn Thiên Vũ không bằng anh nhưng mà anh cũng không được mặc thành như vậy, đã mượn tên tuổi của chàng trai hai mươi đi xin việc không thể nào là bộ dạng của anh được”
“Tôn Thiên Vũ không bằng anh nhưng mà anh cũng không được mặc thành như vậy, đã mượn tên tuổi của chàng trai hai mươi đi xin việc không thể nào là bộ dạng của anh được”
Cố Chi Quân cảm thấy Mộ Nghiên nói cũng có lý.
Anh vốn muốn thật đẹp trai để xuất hiện trước mặt Hạ An nhưng lần này đi anh chính là muốn cãi trang giấu nhẹm cái thân phận Cố đại tổng tài này nên không thể phô trương như vậy được.
“Tôi đi thay bộ khác”
Nói rồi anh liền trở lại phòng thay đồ, rất nhanh đã đi ra.
Mộ Nghiên nhìn thấy anh liền lắc đầu, vẫn còn khí chất của tổng tài quá nhiều.
Cố Chi Quân lại thay Mô Nghiên lại lắc đầu thẳng tới khi cả tiếng đồng hồ sau vẫn chưa tìm được bộ dạng thích hợp để đi xin việc.
Mộ Nghiên nhìn Cố Chi Quân lại thở dài, tổng tài của anh chính là cái giá treo quần áo đấy, quần áo vì anh mà đẹp chứ không phải anh đẹp vì quần áo, ném lên người anh cái áo sale sập sàn ba mươi ngàn mua ở trên mạng thì nó cũng trở thành đồ hiệu mấy chục triệu.
Cái loại khí chất tổng tài này đã ăn sâu vào xương vào máu của Cố Chi Quân rồi, muốn làm một cậu trai trẻ có chút ngây thơ thật sự khó hơn lên trời.
Nhưng…Mộ Nghiên anh tuyệt đối không chịu thua, anh nhất định sẽ bẻ gãy được cái loại khí chất tổng tài này để Cố Chi Quân hoá thành thỏ non chính hiệu.
Anh cười bí hiểm tiến đến trước mặt Cố Chi Quân mà Cố Chi Quân lại cảm tấy Mộ Nghiên liền này có chút nguy hiểm, còn muốn ngăn cản nhưng Mộ Nghiên đã đẩy được anh vào phòng thay đồ.
Kém lại rèm cửa bao mươi phút trôi qua Cố Chi Quân lần nữa bước ra ngoài, mà bộ dạng lúc này của anh người ta nhìn vào chắc chắn sẽ không thể tin vào mắt mình.
Mái tóc vuốt keo gọn gàng của anh được Mộ Nghiên tỉa thành đầu nấm, đôi mắt phượng cũng được che đi bằng cặp kính giả cận dày cộm, khuôn mặt góc cạnh còn được tạo khối để bớt đi vẻ lạnh lùng, cuối cùng còn chấm cho anh thêm vài cái nốt rùi trên mặt.
Quần áo thì chính là loại áo sơ mi trắng rộng che đi cơ bắp của anh, còn kết hợp với cái quần tây màu đen đầy vẻ nghiêm túc.
Cố Chi Quân lúc này đây chính là thư sinh nghiêm túc chính hiệu.
Mộ Nghiên nhìn nhìn rồi gật gật đầu. Đúng! Chính là bộ dạng này.
Anh quả thật tài năng quá đi liệu rằng anh có nên đi làm stylist không nhỉ?
Cố Chi Quân nhìn mình trong gương thật sự muốn bóc hoả, đây thật sự là anh sao? Cái bộ dạng non chẹt ngố ngố này, aaa, anh thật sự không chấp nhận được.
Đưa tay muốn gỡ cái kính ra Mộ Nghiên liền ngăn cản.
“Cố tổng, anh bây giờ chính là chàng trai học siêu giỏi tốt nghiệp đại học lúc hai mươi tuổi và đây lần đầu anh đi xin việc đấy”
Cố Chi Quân đành bất lực thu tay lại.
Vì được làm trợ lý cho cô. Anh nhịn!
“Tiếp theo là thái độ”
Mộ Nghiên vuốt vuốt cầm sau đó lại bắt Cố Chi Quân đóng giả làm người đi phỏng vấn còn Mộ Nghiên là sếp của anh.
Hỏi được mấy câu Mộ Nghiên liền bất lực lắc đầu.
“Anh có thể giả vờ là mình là chàng trai thư sinh đáng yêu một chút không? Trả lời mà như muốn ăn tươi nuốt sống người hỏi vậy?”