Ngộ Nguyệt Quan Hoa - Chương 10
Tiết Trường Đình gần như theo phản xạ mà nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra sau lưng chàng.
Tạ Thừa Uyên giận dữ, mặt đầy phẫn nộ:
“Tiết Trường Đình, ngươi muốn làm gì? Buông Mãn Mãn ra!”
Tiết Trường Đình lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn Tạ Thừa Uyên:
“Ta và thê tử đứng trước cửa nhà mình, có gì liên quan đến Thái tử điện hạ?”
“Ngươi…”
Tạ Thừa Uyên quay sang nhìn ta:
“Giang Mãn, ta có vài lời muốn nói với nàng, lại đây.”
Tiết Trường Đình bật cười khinh miệt: “Thái tử điện hạ đã mời ngự y đến xem bệnh chưa?”
“Chứng mù mắt, mù tâm, bạc tình vô nghĩa của ngài đã chữa khỏi chưa?”
“Ngươi…” Tạ Thừa Uyên lại bị nghẹn họng.
“Ngẫm lại, loại bệnh này thật sự không chết không thôi.”
“Thái tử điện hạ vẫn nên bỏ đi cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy đi.”
“Thật đúng là làm trò.”
Tạ Thừa Uyên tức đến trắng cả mặt.
Ta suýt bật cười thành tiếng.
Tiết Trường Đình bình thường vốn luôn đứng đắn, ai ngờ lại có lúc lời lẽ sắc bén đến vậy.
“Mãn Mãn, nghe ta nói,” Tạ Thừa Uyên lại hướng về ta, “Ta đã điều tra rõ ràng hết thảy, là ta sai khi trách lầm nàng, ta có thể xin lỗi, có thể bù đắp.”
“Ta sẽ bỏ Phó Oanh, chính nàng ta, chính nàng ta đã khiến chúng ta lỡ mất nhau!”
“Mãn Mãn, đi theo ta. Nàng chỉ quên ta, chứ nàng không hề yêu người đàn ông bên cạnh!”
“Ngươi…”
Ồn ào quá.
Ta hoàn toàn không muốn nghe thêm dù chỉ nửa lời từ hắn.
Muốn biết chúng ta đang làm gì, đúng không?
Ta kéo người đàn ông bên cạnh lại, nhón chân lên.
Cả thế gian.
Lặng im.
Ta không nhớ rõ Tạ Thừa Uyên đã rời đi như thế nào.
Hoặc có lẽ, ta chưa từng để tâm đến điều đó.
Đôi môi của Tiết Trường Đình mềm mại, lành lạnh.
Ta cảm nhận rõ ràng trái tim mình như đập mạnh vài nhịp.
Đêm đó, ta đã mơ một giấc mơ.
Ta thấy mình toàn thân đẫm máu.
Tay ta đau, chân ta đau, nhưng tim ta càng đau hơn.
Là Tiết Trường Đình, rút thanh trường kiếm từ tay, che chắn ta phía sau:
“Kẻ làm tổn thương thê tử của ta, phải chết.”
Ta bỗng nhiên bắt đầu mong chờ Tiết Trường Đình trở về nhà.
Ngày trước, chàng cũng thường ghé qua sau khi hạ triều.
Chàng giúp ta thay thuốc, cùng ta đánh cờ, hoặc mang vài quyển sách đến.
Lúc ấy, mỗi khi gặp chàng, ta đều thấy vui.
Nhưng tâm trạng hiện tại của ta dường như không giống như trước.
Tiếc rằng, Tiết Trường Đình ngày càng bận rộn hơn.
Tạ Thừa Uyên dường như dốc hết sức đối đầu với chàng, chỗ nào cũng gây khó dễ.
Ta thường phải đợi ba đến năm ngày mới có thể gặp chàng một lần.
Ngược lại, Tạ Thừa Uyên lại tỏ ra rất rảnh rỗi.
Sau lễ Nguyên Tiêu, hắn mỗi ngày đều gửi cho ta một phong thư.
Ta hoàn toàn không xem, càng không nghĩ đến việc hồi âm.
Nghe đâu, hắn đã hai lần cậy mạnh xông vào phủ Quốc công, nhưng đều bị chặn lại.
Cũng từ đó, những lần Tiết Trường Đình trở về nhà mỗi ba đến năm ngày đã kéo dài thành bảy ngày, thậm chí mười ngày chàng mới về một lần.
Xuân qua hạ đến, vào dịp Đoan Ngọ, kinh thành lại xảy ra một chuyện lớn.
Tạ Thừa Uyên, đúng như lời hắn đã nói, bỏ vợ.
Người nói Phó Oanh là con gái nhà họ Giang, chính là hắn.
Người buộc tội Phó Oanh giả mạo thân phận, phạm tội khi quân, cũng là hắn.
Ngày hôm đó, hắn gửi đến ta một món đồ.
Một tấm lụa đỏ, thêu chỉ vàng.
Đó là chiếc khăn trùm đầu bằng tay hắn từng hứa sẽ tự tay thêu cho ta.
Đúng vậy, ta đã nhớ lại.
Không biết từ lúc nào, từng chút một, ta dần dần nhớ lại những ký ức đã qua.
Những gì hắn đã dành cho ta, cả yêu thương lẫn tổn thương.
Dù không phải tất cả, nhưng đủ để ta hiểu rõ chân tướng.
Ta đem tấm khăn đỏ ấy, cùng những lá thư hắn viết cho ta trong những ngày qua, đốt thành tro.
Gửi trả lại Đông Cung.
Giữa ta và hắn, từ lâu đã chỉ còn là tro tàn.