Ngộ Nguyệt Quan Hoa - Chương 11
Thực ra ta biết rõ.
Hành động này của ta chắc chắn sẽ khiến Tạ Thừa Uyên phẫn nộ.
Nhưng ta cũng biết, mỗi khi hắn giận dữ đến cực điểm, hắn sẽ làm ra những việc ngu ngốc không tưởng.
Ta đã lớn lên bên cạnh hắn, hiểu quá rõ con người ấy.
Giờ đây, Đông Cung và phủ Quốc công đã như nước với lửa, không thể dung hòa.
Dù Tiết rường Đình được Hoàng thượng yêu thương, nhưng chung quy chàng vẫn không mang họ Tạ.
Về tình riêng, chàng là phu quân của ta, ta không muốn chàng thất bại.
Về công, với tính cách của Tạ Thừa Uyên hiện nay, nếu một ngày hắn đăng cơ, thì người phải chịu khổ sẽ chính là dân chúng.
Ta không mong hắn thắng.
Vậy nên, ta âm thầm châm ngòi cho cuộc chiến này.
Quả nhiên, sau Tết Đoan Ngọ, mối quan hệ giữa Đông Cung và phủ Quốc công ngày càng căng thẳng.
Lúc đầu, Xuân Liễu vẫn có thể trò chuyện với ta như trước, kể cho ta nghe những gì xảy ra.
Nhưng rồi dần dần, ngay cả phủ Quốc công cũng không còn tin tức gì.
Chỉ biết rằng, ngày qua ngày, Tiết Trường Đình đã rất lâu rồi không trở về.
Cho đến đêm Trung Thu.
Ngày chàng trở về nhà, ánh chiều tà đẹp đến mê hồn.
Đôi tay ta đã dần hồi phục, đang ngồi trong sân tập đàn.
Vừa ngẩng đầu lên, ta thấy bóng dáng cao gầy của chàng bị ánh hoàng hôn kéo dài, phủ lên một lớp ánh sáng vàng mỏng.
“Phu quân!”
“Phu quân trở về thật đúng lúc, đến nghe xem, tay thiếp đã khỏi hẳn chưa?”
Ta vui mừng kéo chàng vào, cùng nghe đàn, dùng bữa, rồi đánh cờ.
Đến lúc này, ta thực ra không còn quá bận tâm điều gì đang xảy ra bên ngoài nữa.
Những gì có thể làm, ta đã làm hết, còn lại… chỉ đành phó thác cho số mệnh mà thôi.
Tiết Trường Đình vẫn như mọi khi.
Khi nghe ta gảy đàn, chàng nhẹ nhàng nhắc ta những ngón tay nào cần luyện tập thêm.
Lúc dùng bữa, chàng im lặng lắng nghe ta kể chuyện vui trong phủ.
Khi chơi cờ, chàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, thản nhiên đào hố cho ta.
“Phu quân.”
“Mãn Mãn.”
Ba ván cờ kết thúc, ta và chàng đồng thời cất lời.
Cả hai đều sững lại một chút.
Một tháng không gặp, chàng gầy đi đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn sâu lắng và vững vàng.
Khi nhìn ta, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng và điềm tĩnh như trước.
Ta cũng nhìn hắn.
Một lúc, ta quên mất mình định nói gì.
“Phu quân, ta…”
Nhưng rõ ràng Tiết Trường Đình không quên.
Chàng thở dài, ngước mắt lên, nhìn ta một lần nữa:
“Mãn Mãn, ta không phải là phu quân của nàng.”
“Giang Mãn, thực ra lời Thái tử nói lần trước, không sai.”
“Nàng đã quên một vài chuyện, cũng quên hắn đi.”
“Nàng và ta đã từng nói rõ, ngày Thái tử phục vị chính là lúc ta gửi cho nàng thư hòa ly.
“Chúng ta chỉ có danh phận vợ chồng mà thôi.”
“Người mà nàng yêu, từ đầu đến cuối, vẫn chỉ là Thái tử.”
Ta ngồi ngây ngốc trước bàn cờ.
Tiết Trường Đình cúi mắt xuống:
“Mấy ngày trước, là ta đã hèn kém.”
Chàng từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa cho ta.
“Đây là thứ mà lẽ ra nàng phải nhận sớm hơn, chỉ cần nàng ký vào, thì sẽ không còn liên quan gì đến phủ Quốc Công nữa.”
Ta nhìn ba chữ “Thư Hòa Ly” trên đó.
Không biết tại sao, lòng ta bỗng chua xót.
“Đây là bản đồ.”
Tiết Trường Đình lại đưa ta một phong thư khác:
“Trong này còn có một địa chỉ.”
“Lẽ ra ta phải đi cùng nàng, nhưng gần đây công việc quá bận rộn, tương lai…”
“Tương lai, nếu nàng muốn nhớ lại mọi thứ, hãy đến theo địa chỉ trong thư.”
Chàng gỡ xuống ngọc bội mang bên mình: “Thấy vật này, người đó sẽ giúp nàng.”
Chàng đưa cho ta ngọc bội, rồi lại trao lá thư thứ ba.
“Đây là một ít ngân phiếu, cùng với điền trang và khế đất.”
“Hồi môn của nàng không ít, nhưng khó mà mang theo. Gia sản Giang gia phần lớn đều nằm ở kinh thành.”
“Những ngân phiếu này có thể đổi ở mọi nơi, còn khế đất thì rải rác khắp các vùng.”
“Một ngày nào đó, nếu nàng không muốn ở lại kinh thành nữa, có lẽ chúng sẽ hữu ích.”
Ta nhìn ba phong thư trên bàn cờ, cùng một miếng ngọc bội.
Chợt trong lòng bừng tỉnh:
“Có chuyện gì sắp xảy ra, đúng không?”
Tiết Trường Đình không giấu diếm:
“Mãn Mãn, ta và Thái tử tranh đấu đến ngày hôm nay, chắc chắn sẽ có kẻ bị thương tổn.”
“Hai ngày tới, nàng thu xếp hành trang, trở về Giang phủ trước đi.”
“Phụ thân và huynh trưởng của nàng đều đứng trung lập trong triều, cho dù ai thắng ai thua, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Giang gia.”
Chưa đợi ta mở miệng, hắn lại tiếp tục:
“Nàng không cần vì thế mà cảm thấy áy náy.”
“Thư hòa ly, là chuyện ta và nàng đã bàn bạc từ trước khi thành thân.”
“Về tiền bạc và đất đai, nàng đã vào phủ Quốc công phủ như vậy, đương nhiên là điều nàng xứng đáng nhận.”
“Còn về việc giải cổ, đó là điều mà ta, với tư cách là…,” Tiết Trường Đình bỗng ngừng lại, mỉm cười nhẹ nhàng, “Với tư cách là bằng hữu thân thiết, ta nên giúp nàng.”
Lồng ngực ta bỗng chốc tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn, đắng chát xen lẫn chua xót.
Muốn nói một câu “Không phải vậy”.
Nhưng rồi chẳng thể thốt lên thành lời.
Không phải phu thê, cũng chẳng phải tri kỷ.
Vậy là gì đây?
“Mãn Mãn,” giọng Tiết Trường Đình vẫn ôn nhu như dòng nước chảy, “ta chỉ có một nguyện vọng.”
Chàng đứng dậy, nửa quỳ trước mặt ta, nắm lấy tay ta.
“Nếu ta thất bại, nếu nàng giải được cổ, nhớ đến Tạ Thừa Uyên, quyết tâm quay về bên hắn.”
“Nàng có thể…”
Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy thành tâm, đầy kiên định:
“Có thể yêu thương bản thân mình nhiều hơn một chút không?”