Ngộ Nguyệt Quan Hoa - Chương 5
Thật kỳ lạ.
Thái tử, ta lẽ ra phải quen biết mới đúng.
Phụ thân ta là đại học sĩ của Hàn Lâm Viện, thường dẫn ta ra vào hoàng cung.
Ta thậm chí còn nhớ, Thái tử tên là Tạ Thừa Uyên.
Nhưng thực sự không thể nhớ nổi, ta từng có mối liên hệ gì với hắn.
Thôi bỏ đi.
Vừa rồi, phu quân dường như cũng cảm thấy ta có gì đó không bình thường, y cau mày khó chịu, hỏi đầy tức giận:
“Bọn họ đã làm gì nàng?”
Ta không biết phải nói gì.
Y chỉ dặn dò đôi câu rồi rời đi.
Y nói sẽ quay lại đón ta về.
Không ngờ lại nhanh đến vậy.
Ta lặng lẽ theo sau Tạ Thừa Uyên.
Có vẻ tâm trạng hắn rất tốt, bước đi nhanh chóng.
Đầu gối ta như từng bị thương, mỗi bước đi đều đau đớn như có lưỡi dao đang kéo căng trong đó.
May mà đường đi không dài.
Nhưng vừa đứng yên, một bóng dáng mảnh mai lao thẳng vào lòng hắn:
“Điện hạ! Sáng sớm ngài đi đâu vậy? A Oanh sợ lắm!”
Tạ Thừa Uyên bất ngờ quay đầu nhìn ta.
Ta bối rối chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì.
Hắn nhíu mày khó chịu, ôm chặt mỹ nhân trong lòng.
“Giang Mãn, nàng đã bằng lòng giải độc cho A Oanh, vậy những chuyện đã qua, ta sẽ không truy cứu với nàng nữa.”
“Rốt cuộc thì nàng cũng đã câm, lát nữa ta sẽ lấy cho nàng một phong thư ly hôn.”
“Nàng cũng đừng hỏi Tiết thế tử là ai, đừng làm ta thêm khó chịu.”
“Từ nay, nàng sẽ ở Đông Cung, ta sẽ chọn một ngày, để ban cho nàng một danh phận.”
Ta vô thức nhìn Tạ Thừa Uyên, ánh mắt không thể che giấu sự ngạc nhiên.
Vị Thái tử này…
Bị bệnh à?
“Nàng lại đây, đường trơn, để ta dắt nàng.”
Ta nhìn vào bàn tay hắn giơ ra một cách tự nhiên.
Rồi lại nhìn nữ tử trong lòng hắn, đang siết chặt khăn tay và trừng mắt nhìn ta.
Vị Thái tử này, đúng là có bệnh.
Nhưng khi hắn khẽ xoay người, ta lại thấy người đứng phía sau hắn.
Y phục trắng muốt, phong thái tuyệt vời.
“Phu quân.” Ta mỉm cười rồi vén váy đi về phía trước.
Trong ánh mắt thoáng qua, ta thấy Thái tử thoáng sững sờ.
Sắc mặt hắn bỗng chốc thay đổi như đèn kéo quân, khi thì đỏ, khi thì vàng, lúc thì trắng, lúc lại xanh, biến đổi liên tục.
Sau đó, hắn lớn tiếng quát: “Giang Mãn, nàng đứng lại!”
Ta nhíu mày, quay lại.
Chưa kịp mở miệng, Tạ Thừa Uyên đã lớn tiếng:
“Nàng vừa gọi hắn là gì?”
“Nàng quen hắn sao?”
Hắn thậm chí không thèm để ý đến mỹ nhân trong lòng, chất vấn ta: “Nàng dám giả câm trước mặt ta sao?”
Người này thực sự khó hiểu.
Phu quân của ta, sao ta lại không nhận ra?
Giọng nói của ta, tuy có hơi khàn, nhưng khi nào ta đã câm?
Giọng nói của ta quả thực có phần kỳ lạ, khàn khàn khó nghe.
Nhưng ta bị câm khi nào chứ?
Tại sao phải giả vờ câm trước mặt hắn?
“Thê tử của ta xưa nay vẫn vậy, không thèm để ý đến những kẻ mù mắt, mù cả tâm.”
“Những kẻ lòng lang dạ sói, lại càng không để ý.”
“Tiết Trường Đình, ngươi thật quá đáng!”
Tạ Thừa Uyên quát lớn.
Trước điện Đông Cung, thị vệ của phủ Thái tử đã đứng sẵn.
Khi Tạ Thừa Uyên nổi trận lôi đình, tất cả đều đồng loạt rút kiếm.
Cùng lúc đó, Tiết Trường Đình cũng rút kiếm theo, nhắm thẳng vào Tạ Thừa Uyên.
Dường như y đã nhẫn nhịn quá lâu:
“Kẻ nào làm hại thê tử của ta, kẻ đó phải chết.”
Đông Cung phút chốc chìm trong sự tĩnh lặng.
Không ai nghĩ rằng Tiết Trường Đình lại dám làm như vậy.
Ngay cả ta cũng sững sờ.
Trong ấn tượng của ta, Tiết Trường Đình, đích trưởng tử của Quốc công phủ, luôn là người đoan trang, chính trực, trầm ổn và nội liễm.
Sao có thể làm ra hành động công khai rút kiếm với Thái tử?
“Điện hạ… khụ…”
Mỹ nhân bên cạnh Tạ Thừa Uyên đột nhiên thổ huyết, yếu ớt ngã vào người hắn.
Nhân lúc đó, ta khẽ kéo tay áo của Tiết Trường Đình.
“Phu quân, chẳng phải… chàng đến đón thiếp về nhà sao?”
Tiết Trường Đình thoáng sững lại.
Cơn giận trong mắt y dần tan biến.
Y thu kiếm lại, nắm lấy tay ta, định xoay người rời đi.
Khi ánh mắt lướt qua đầu gối ta, trong mắt y thoáng chút đau lòng.
Y không nói lời nào, thẳng tay bế ta lên.
“Thái tử điện hạ có bản lĩnh lật lại vụ án năm năm trước, vậy sao không có bản lĩnh tra rõ những kẻ bên cạnh mình xuất thân từ đâu?”
“Sao không tra xét xem năm năm trước, khi ngài bất tỉnh trong Đông Cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao không tra xem những lời đồn đãi, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?”
Tiết Trường Đình không thèm ngoái đầu lại.
Y lạnh lùng để lại mấy câu đó, rồi bế ta bước đi đầy dứt khoát.