Ngộ Nguyệt Quan Hoa - Chương 6
“Hôm ấy, người của Đông Cung vội vã đến, nói rằng nương nương nhớ tỷ tỷ.”
“Nô tỳ muốn đi theo, nhưng họ nói đó là xem thường Đông Cung… Đông Cung đã có người hầu hạ phu nhân rồi…”
“Lại đúng lúc lão phu nhân lâm bệnh nặng…”
“Công tử, ngài không ở đây, chúng nô tỳ cũng không còn cách nào khác!”
Xuân Liễu quỳ trên đất, nước mắt lưng tròng.
Trên đường về phủ, ta dần dần hiểu rõ mọi chuyện.
Ta đã quên rất nhiều điều.
Gần như toàn bộ ký ức của năm năm qua, đều đã biến mất không dấu vết.
Nhưng hầu hết mọi người, ta chỉ nhớ được vài mảnh ký ức rời rạc.
Tên họ, thân phận, những điều vụn vặt như vậy.
Ví dụ như mỹ nhân vừa rồi trong lòng Tạ Thừa Uyên.
Ta lờ mờ nhớ nàng tên là Phù Ưng.
Sau này đổi thành “Phó Oanh”.
Dường như ta còn từng cho nàng một số bạc lớn.
Nhưng tại sao nàng đổi tên, tại sao ta lại cho nàng bạc, thì ta không nhớ nổi.
Lại nói đến Xuân Liễu trước mặt.
Hình như vào năm thứ hai sau khi xuất giá, ta đã gả nha hoàn bên cạnh của mình đi.
Từ đó, Xuân Liễu là người vẫn luôn hầu hạ ta.
Tiết Trường Đình phất tay, Xuân Liễu khẽ cúi đầu rồi vội vã lui ra ngoài.
Y cúi xuống, tiếp tục bôi thuốc cho ta.
Đầu gối bị thương thế nào, ta cũng không nhớ rõ nữa.
Có vẻ rất nặng.
Dường như là do quỳ quá lâu, lại còn bị lạnh cóng.
Sắc mặt Tiết Trường Đình trông không mấy vui vẻ.
Y mím chặt môi, im lặng không nói một lời.
“Hay là… để ta tự làm?”
Không chỉ đầu gối, mà cả trán ta cũng bị rách, trên mu bàn tay còn có vết bỏng.
Ta đưa tay định lấy thuốc cao, nhưng lại vô tình để lộ vết thương trên cánh tay.
Trước đây ta không hề nhận ra.
Những vết thương này vẫn còn mới.
Giống như chính ta tự tạo ra chúng, những vết xước đẫm máu.
Tiết Trường Đình bỗng nhiên sững lại, đôi mắt y đỏ hoe.
Y đột ngột đứng dậy, ngay cả thuốc cao cũng chưa kịp đặt xuống, sải bước đi ra ngoài.
Ta không biết y đã gọi ai ngoài cửa, chỉ nghe thấy giọng nói kìm nén sự phẫn nộ:
“Đi tra rõ!”
Lúc này, trong Đông Cung, Thái tử điện hạ đang nổi cơn thịnh nộ.
Hết bộ trà cụ này đến bộ trà cụ khác bị ném vỡ tan tành.
Ngay cả những bình hoa trong thư phòng cũng không thoát khỏi số phận.
“Điện hạ, Trương thái y đã được mời đến phủ Quốc công, vẫn chưa về cung…”
Tạ Thừa Uyên tức giận, nhấc chiếc nghiên bên cạnh lên, ném về phía trước.
Phủ Quốc công.
Tiết Trường Đình.
Hắn muốn làm gì?
Tên ngự y đó quả thực là kẻ lừa đảo.
Giang Mãn căn bản chưa hề quên Tiết Trường Đình.
Chỉ cần Tiết Trường Đình xuất hiện, nàng thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn Tạ Thừa Uyên!
“Điện hạ, nương nương… nương nương đau đầu không dứt, xin ngài qua đó.”
Ngoài cửa có người bẩm báo.
Tạ Thừa Uyên nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, bỗng dưng lòng đầy phiền muộn.
Hắn cầm lấy chén trà bên cạnh, định ném đi.
Đúng lúc đó, những lời chất vấn của Tiết Trường Đình vang lên trong đầu hắn.
Phó Oanh đã ở bên cạnh hắn suốt năm năm.
Để giải độc cho hắn, cứ ba ngày ta lại phải nôn ra một ngụm máu.
Còn có thể có vấn đề gì nữa đây?
Khi hắn hôn mê bất tỉnh trong Đông Cung, mọi người đều bỏ rơi hắn, chẳng ai đoái hoài.
Còn có thể xảy ra chuyện gì được?
Hắn chỉ cần tra rõ mọi thứ, để không còn ai dám lên tiếng nữa!
“Ngươi.” Tạ Thừa Uyên nhìn chằm chằm vào ám vệ đang quỳ dưới đất, “Đi điều tra.”