Ngộ Nguyệt Quan Hoa - Chương 7
Ta đã nằm trên giường dưỡng thương suốt nửa tháng.
Vết thương trên đầu gối còn nghiêm trọng hơn ta tưởng.
Đại phu e dè hỏi, liệu ta có thường xuyên quỳ, hơn nữa là quỳ trên tuyết?
Ông ta nói nếu còn trì hoãn thêm chút nữa, đôi chân này có thể sẽ bị phế.
May thay, khi ông ta nói những lời này, Tiết Trường Đình không có mặt.
Y rất bận tâm đến vết thương của ta.
Mỗi lần thoa thuốc, không khí xung quanh nặng nề đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Điều này cũng không quá lạ lùng.
Tình cảm giữa ta và y, có lẽ là rất tốt.
Khuôn viên nơi ta ở, không chỉ tinh xảo, mà từng chi tiết đều thể hiện sự chu đáo.
Hoa cỏ, cây cối, tất cả đều là những thứ ta yêu thích.
Cách bài trí trong phòng khách giống hệt khuê phòng của ta ở nhà mẹ đẻ.
Đồ dùng trong phòng, ta cũng chẳng cần phải nói đến nữa.
Có ngày, khi ta thu dọn sách vở và tranh ảnh, bỗng thấy một bức “Ngư Hỉ Đồ” mà thuở nhỏ ta đã lùng sục khắp nơi mà vẫn không tìm được.
“Đây là phu quân cố ý tìm cho ta, phải không?” Ta vui vẻ hỏi.
Xuân Liễu trả lời lấp lửng: “Phu nhân, cuối cùng người cũng nhìn thấy rồi…”
Lời này thật kỳ lạ.
Trước đây ta chỉ là bị câm, đâu phải mù, sao lại không thể thấy?
Phải, có một số chuyện Xuân Liễu đã kể cho ta nghe.
Ví dụ như việc ta từng mắc phải chứng câm do đã liều mạng cứu Tiết Trường Đình.
Ví dụ như Thái tử và Tiết Trường Đình từ trước đến nay vốn bất hòa.
Thảo nào ta vừa từ Đông Cung trở về đã đầy thương tích, thảo nào phụ thân và huynh đệ ta lại đột nhiên bị tống vào ngục.
Trong nửa tháng này, mâu thuẫn giữa Tiết Trường Đình và Tạ Thừa Uyên càng thêm gay gắt.
Tiết Trường Đình tố cáo Tạ Thừa Uyên có ý đồ riêng, vu khống các quan chức triều đình.
Tạ Thừa Uyên lại buộc tội Tiết Trường Đình bao che người thân, dung túng Quốc công cướp đoạt dân nữ.
Hoàng thượng khen ngợi Tiết Trường Đình đã lâu không xuất hiện vì dũng cảm tiến sâu vào lãnh thổ địch, góp công lớn cho thắng lợi ở biên giới.
Người còn muốn thăng chức cho y vào Nội các.
Tạ Thừa Uyên là người đầu tiên phản đối.
Tạ Thừa Uyên tiến cử thân tín của mình làm Tuần phủ Giang Nam, đóng ở Giang Nam.
Tiết Trường Đình là người đầu tiên ngăn cản.
Ai ai cũng biết, hai người đã chính thức đối đầu.
Sau nửa tháng, đầu gối của ta cuối cùng cũng hồi phục.
Phụ mẫu và huynh đệ của ta, cũng bình an vô sự.
Ngày hôm đó, trong cung có yến tiệc.
Tiết Trường Đình hiếm khi về sớm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng y lại có vẻ muốn nói gì đó rồi thôi.
Gần đây, y thường như vậy, dường như có điều muốn nói với ta, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ta lại thôi.
Lần này, y đã nói ra:
“Nếu nàng không muốn vào cung…”
“Ta muốn chứ.”
Mọi người đều có phu nhân bên cạnh, sao phu quân của ta lại có thể cô đơn được?
Ta mỉm cười nhìn y, ánh mắt đầy niềm vui.
Lông mi y khẽ run, năm ngón tay siết chặt lại.
“Được.” Y giúp ta khoác chiếc áo lông cáo, “Miễn là nàng vui.”
Thật tiếc.
Buổi yến tiệc đêm ấy, không đem lại cho ta niềm vui.