Ngọa hổ tàng long - Chương 1098
Có phải ông ấy đã đánh giá anh ta quá cao rồi không?
Vì thậm chí trước đó, anh ta còn chưa từng làm quản lý trong công ty.
Diệp Hà Sơn nhắc lại một lần nữa để xác thực lại lời nói và để Diệp Tiên Duyệt biết là mình không nghe nhầm.
“Giờ ông không đủ sức để chèo chống công ty nữa rồi, thậm chí sống nay chết mai cũng chưa biết được”.
“Nếu không vì vậy thì ông cũng chưa giao toàn quyền quản lý công ty cho bố cháu đâu”.
“Nhưng giờ bố cháu đang ngồi tù nên cháu phải gánh vác cái trọng trách ấy, đồng thời còn phải bù đắp lại những lỗi lầm mà bố cháu đã gây ra”.
“Từ nay trở đi, cháu sẽ chính thức tiếp quản bất động sản Diệp Thị! Ông sẽ giúp cháu!”
Cách tốt nhất để giải quyết nguy cơ trước mắt của Diệp Thị chính là, Diệp Hà Sơn sẽ đích thân đứng dậy quản lý công ty vài năm, ít nhất cũng chờ khi tình hình thù trong giặc ngoài ổn định một chút thì mới giao cho Diệp Tiên Duyệt.
Nhưng đó cũng không phải là cách.
Chưa bàn đến việc sức khoẻ của Diệp Hà Sơn không cho phép ông ấy tiếp tục quản lý Diệp Thị nữa, kể cả có được thì nếu ông ấy cứu sống Diệp Thị rồi mới giao cho một người chưa có kinh nghiệm quản lý như Diệp Tiên Duyệt thì liệu anh ta có làm tốt được không?
Khéo anh ta cũng chẳng khá hơn bố mình là bao đâu!
Cách duy nhất đó là bồi dưỡng Diệp Tiên Duyệt ngay từ bây giờ, còn anh ta có thể làm được đến đâu thì làm.
Trước kia, Diệp Hà Sơn không nhắc đến chuyện này vì thấy Diệp Thị đang gặp nạn thù trong giặc ngoài, đến chính ông ấy cũng không dám chắc mình có thể vực dậy công ty được hay không, chứ đừng nói là người cháu trai này của ông ấy.
Khéo Diệp Tiên Duyệt còn khiến công ty càng khốn đốn hơn cũng nên.
Nhưng bây giờ, Diệp Hà Sơn đã nhìn thấy tia hi vọng giúp Diệp Thị vượt qua khó khăn rồi.
Diệp Tiên Duyệt không biết những điều đó, nhưng thấy ông mình kiên quyết như vậy thì anh ta cũng đành liều lĩnh gật đầu.
Song, có khiến ông nội thất vọng hay không thì anh ta không biết, anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
“Ừ, ông tin ở cháu!”
Lúc này, ánh mắt của Diệp Hà Sơn không còn mờ mịt nữa, mà đã có điểm sáng.
Chủ tịch ngày xưa của bất động sản Diệp Thị đã trở lại rồi.
Ông ấy lập tức căn dặn: “Tiên Duyệt, giờ có mấy việc cháu cần phải xử lý ngay”.
“Thứ nhất là hẹn hết các công ty nhận thầu của công ty ta đến rồi bảo họ sắp có công trình thi công rồi, để họ biết mà chuẩn bị trước. Thứ hai là cháu phải kiểm kê lại nguyên vật liệu còn lại của dự án đảo Lâm An rồi tính ra số lượng và giá tiền, tiếp nữa hay liên lạc với các bên cung ứng nguyên vật liệu cho mình, bảo họ là công ty ta sắp nhập hàng nên họ hãy chuẩn bị đi!”
“Thứ ba là các khoản nợ, cháu hãy bảo với họ là chúng ta sẽ trả hết nợ cho họ trong vòng một tuần”.
Hả…
Nghe ông nội mình dặn dò như vậy, Diệp Tiên Duyệt ngẩn người ra.
Ông anh ta không bị lẫn đấy chứ?
Ông ấy nói như thể họ vẫn đang thi công dự án đảo Lâm An vậy.
Diệp Hà Sơn bắt anh ta chuẩn bị những việc đó sẽ ràng là học sắp nhận một công trình lớn. Nhưng giờ Diệp Thị có dự án nào đâu. Huống hề ngoài các ngân hàng ra Diệp Thị còn nợ ngoài khoảng 150 tỷ,cả đống như vậy mà đòi trả hết trong một tuần,nhờ không làm được thì biết ăn nói thế nào? Đúng lúc Diệp Tiên Duyệt đang định khuyên ông mình nghề lại thì quản gia nhà họ chạy vào
“Thưa ông, thưa cậu, cậu Tôn Hàn và chủ tịch của bất động sản Long Phong đến rồi ạ”.
Diệp Tiên Duyệt ngẩn người rồi như đã hiểu ra điều gì đó.
“Mau mời vào!”
Diệp Hà Sơn đứng bật dậy với vẻ hoạt bát.
Ban nãy, ông ấy còn đang lo sau khi giành được dự án đảo Lâm An rồi, Tôn Phát Tài sẽ bị lợi nhuận của dự án che mờ mắt, sau đó không đồng ý phối hợp với Tôn Hàn để giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn nữa thì phải làm sao?
Nhưng hiện giờ, buổi mời thầu mới kết thúc chưa được hai tiếng mà Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đã đến tìm ông ấy rồi, chứng tỏ khả năng mà ông ấy vừa nghĩ là rất thấp.
Tôn Hàn đúng là cứu tinh của nhà họ Diệp!
“Chào ông Diệp!”
“Đây là cậu Diệp đúng không, quả là nhân tài!”
Vừa vào phòng khách, Tôn Phát Tài đã vô cùng khách sáo và bình dị, chứ không hề kiểu cách chút nào.
“Ông chủ Tôn mới là nhân tài, hai ông cháu tôi không bì kịp được! Tiên Duyệt, mau chào ông chủ Tôn đi!”
Diệp Hà Sơn cười lớn nói.
“Chào ông chủ Tôn!”
Diệp Tiên Duyệt vội vàng chào hỏi.
“Được rồi ông, chú Tôn đây cũng là người mình cả, mọi người đừng khách sáo nữa! Mau ngồi xuống nói chuyện đi ạ!”
Tôn Hàn lên tiếng vì muốn đi vào chủ đề chính luôn.
“Được!”
Lý do Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đến đây hôm nay đã quá rõ ràng rồi nên họ cũng không cần giải thích nhiều nữa.
Vừa ngồi xuống một cái, Tôn Phát Tài không lòng vòng mà nói thẳng luôn: “Lần này, Long Phong đã giành được dự án đảo Lâm An, chúng tôi muốn hợp tác với bất động sản Diệp Thị, mượn lực của Diệp Thị để hoàn thành dự án này! Không biết ông Diệp thấy sao?”
Hiểu theo cách khác thì giờ nhà họ Diệp đang mang tiếng xấu nên không thể tiếp tục thi công dự án này nữa.
Tuy nhiên, dù Long Phong đã giành được dự án này về tay, nhưng cũng có vài vấn đề khúc mắc.
Long Phong chưa có gốc rễ gì ở Ma Đô cả, nếu muốn tự làm thì cần sắp đặt mọi thứ lại từ đầu ở đây, máy móc phải mua mới, đội nhân công cũng phải xây dựng lại, sau đó còn phải liên hệ với bên cung cấp vật liệu xây dựng cùng đủ mọi việc tốn nhiều chi phí khác.
Nhưng nếu họ dùng luôn sức của nhà họ Diệp thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Thật ra, Long Phong chỉ đứng tên dự án này thôi, còn nhà họ Diệp vẫn sẽ tiếp tục thi công.
Đây không phải dự định mới, mà trước đó Tôn Hàn đã nói qua với Diệp Hà Sơn rồi, nên bây giờ ông ấy cũng không quá ngạc nhiên.
Nên chỉ có Diệp Tiên Duyệt là ngơ ngác thôi.
Nhưng thương trường như chiến trường, Diệp Hà Sơn không vui vẻ đồng ý ngay mà cười nói: “Không biết ông chủ Tôn định hợp tác thế nào?”
Thật lòng mà nói, nếu không có Tôn Hàn làm trung gian thì Tôn Phát Tài mà đến đây mời hợp tác, có lẽ Diệp Hà Sơn sẽ nghĩ ông ta định thôn tín việc kinh doanh của Diệp Thị cũng nên.
Đây không phải lòng tiểu nhân, mà khả năng này là rất cao.
Thử nghĩ mà xem, Long Phong lấy danh nghĩa dùng người của Diệp Thị để hoàn thành dự án. Họ trả thù lao cho đội ngũ công nhân cao hơn, hứa hẹn cho các chủ