Ngọa hổ tàng long - Chương 1101
Buổi tối, Tôn Hàn đã đến khách sạn theo đúng giờ hẹn.
Vừa thấy Tôn Hàn đến, Tôn Đạo Viễn đã rất khách sáo, phải chờ anh đến thì mới khai tiệc.
Thật ra, buổi tiệc tối nay chỉ có ba người, gồm Tôn Hàn, Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ.
Đúng ra thì Tôn Hàn hơi giật mình khi được hai bố con nhà này quan tâm quá mức, vì họ đã chủ động mời anh đi ăn.
Trong lúc ăn uống, Tôn Đạo Viễn vừa nâng chén vừa kể lại xưa kia mình và người em trai Tôn Hành Vương đã thân thiết thế nào đến mức rơi lệ.
Song, cảm giác ông ta mang lại cho Tôn Hàn là diễn xuất quá dở tệ.
Nếu ông ta không làm quá lên thì có lẽ Tôn Hàn còn tin là bác hai thật lòng mời mình bữa cơm này.
Nhưng sự thật chắc chắn không phải vậy rồi.
Có lẽ chỉ có một mình diễn viên tấu hài độc thoại Tôn Đạo Viễn nghĩ rằng khả năng diễn xuất của mình có thể lừa được Tôn Hàn thôi.
Đương nhiên, khi Tôn Đạo Viễn chưa nhắc đến chuyện gì khác thì Tôn Hàn cũng tuyệt đối không vơ việc vào người.
Nhưng anh vẫn muốn biết Tôn Đạo Viễn đang giấu giếm điều gì.
Tôn Đạo Viễn mời anh bữa ăn này chắc chắn có chuyện gì đó, không thì cũng vì dự án đảo Lâm An đã xong nên ông ta định xoá bỏ hiềm khích trước đó.
Dẫu sao họ cũng là người một nhà, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với nhau cũng không hay.
Song tiếc là diễn xuất của Tôn Đạo Viễn khiến Tôn Hàn không quá tin ông ta đến đây để làm hoà, nhưng từ đầu đến cuối bữa ăn, Tôn Đạo Viễn không hề nhắc chuyện gì khác với Tôn Hàn cả.
Đúng là khó hiểu!
Qua ba tuần rượu, dưới sự lôi kéo của Tôn Đạo Viễn, Tôn Hàn cũng đã uống kha khá.
Đầu anh cũng bắt đầu thấy chếch choáng.
Tôn Đạo Viễn thấy thế thì nghĩ Tôn Hàn đã uống say mềm rồi.
“Bác tài, khách sạn Khang Trang!”
Xuống phía dưới khách sạn, Tôn Đạo Viễn vội vàng bắt một chiếc taxi cho Tôn Hàn.
Tôn Hàn lảo đáo suýt ngã nên khiến ai cũng nghĩ anh đã say bí tỉ, thậm chí còn phải nhờ Tôn Thiên Kỳ đỡ.
“Tôn Hàn, cháu về nghỉ sớm đi nhé, bác hai không tiễn nữa”.
Đưa Tôn Hàn lên xe xong, Tôn Đạo Viễn còn quan tâm nhắc nhở vài câu rồi mới vẫy tay ra hiệu cho tài xế taxi đưa Tôn Hàn về khách sạn.
Lúc này, Tôn Hàn vẫn còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng: “Bác hai đừng lo, cháu uống có một tẹo thôi thì say làm sao được! Bác không cần tiễn cháu đâu”.
Dáng vẻ này mà bảo mình không say thì ai tin chứ.
Hai mươi phút sau.
Chiếc taxi đi ngày càng xa, người trên phố cũng thưa dần, chiếc xe đã rời khỏi trung tâm thành phố rồi đi vào một con đường tối đen.
“Bác tài, đi nhầm đường rồi à?”
Lúc này, Tôn Hàn nửa tỉnh nửa mê ngồi ở ghế lái phụ chợt mơ hồ nói.
“Không không, sắp đến nơi rồi”.
“Ờ”.
Vài phút sau.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Nhưng lúc này, chiếc taxi đang ở một nơi rất hoang vắng.
Tái xế bước xuống xe, ngoài ra còn có hai tên đô con ở đâu lao đến gần ghế lái phụ, sau đó quan sát Tôn Hàn đang ngủ say.
“Là nó đấy à?”
“Ừ, nó đấy! Người thuê bảo đánh cho nó nên thân một trận rồi ném ở nơi hoang vắng một đêm”.
“Thế còn chờ gì nữa, mau xử lý nó cho sớm đi rồi còn quay lại thành phố uống rượu”.
Sau cuộc trò chuyện đó, có một tên đã mở cửa bên ghế lái phụ ra.
“Các người định làm gì thế hả?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, làm cả ba giật nảy mình.
Đến khi phản ứng lại, cả tài xế taxi và hai tên kia mới phát hiện người lên tiếng chính là Tôn Hàn đang say khướt ở ghế lái phụ.
Nhưng lúc này, anh đang nhìn họ với cặp mắt rất tỉnh táo.
Thêm xúc tác của màn đêm, đôi mắt ấy khiến người ta thấy rất bức người.
“Cậu, cậu chưa say à?”
Tài xế khàn giọng hỏi.
“Nếu tôi không giả vờ say thì sao tạo cơ hội cho anh đưa tôi đến chỗ vắng vẻ này được?”
“Mà người thuê đã trả các anh bao nhiêu tiền để các anh đánh tôi một trận rồi bỏ lại chỗ hoang vắng hả?”
Tôn Hàn cười lạnh Trước đó,anh vẫn còn đang thắc mắc,lẽ nào hai bố con Tôn Đạo Diễn thật lòng mời anh đi ăn chứ không cóýđề gì sao? Giờ thì anh hiểu rồi rồi Tóm lại là họ muốn đập anh một trận trước khi anh rời khỏi đây. Giờ mà bảo không phải Tôn Đạo Diễn sắp xếp người tài xế này thì có ma mới tin
“Mày không cần biết, dù mày không say thì sao nào? Bọn tao có những ba người, vẫn thừa sức xử lý mày, lên!”
Tài xế taxi không nghĩ nhiều nữa mà vung tay lên, ra hiệu cho hai tên kia ra tay.
Bọn họ đông người hơn, dù Tôn Hàn có tỉnh táo thì cũng vẫn bị xử lý thôi.
Đúng lúc này, chợt có tiếng bước chân dồn dập vang lên, có ai đó nhảy lên nóc xe rồi đạp thật mạnh xuống…
Cả ba người kia đều biến sắc mặt.
Nếu họ nhìn không nhầm thì người đó đã nhảy một phát lên nóc xe với khoảng cách năm, sáu mét.
Người bình thường có thể làm vậy được không?
“Trần Cửu, tiếp đãi ba vị đây cẩn thận rồi hãy báo cảnh sát!”
Tôn Hàn lạnh tanh nói với vẻ hung dữ.
Vài phút sau.
Khi hai bố con Tôn Đạo Viễn còn đang ung dung uống trà với tâm trạng hứng khởi, như thế đang chờ người tài xế truyền tin về.
Chuyện dự án đảo Lâm An đã khiến hai bố con họ mất trắng hai tỷ.
Từ đó, họ hận Tôn Hàn muốn chết, nếu không dạy cho anh một bài học thì sao mà nguôi giận nổi.
Dẫu sao Tôn Hàn cũng là ngũ công tử của nhà họ Tôn nên họ không dám làm gì quá với anh, nhưng dạy cho anh một bài học nhớ đời thì thừa sức.
Coi như nhắc nhở anh về sau hãy biết điều hơn.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Tôn Đạo Viễn đã đổ chuông.
Ông ta mừng rỡ, cuộc gọi đến chính là từ số máy của tài xế mà ông ta đã thuê.
Tôn Đạo Viễn nghe máy ngay: “Alo?”
“Bác hai, chào bác!”
Nhưng giọng nói trào phúng vang lên ở đầu dây bên kia lại của người mà ông ta không muốn nghe thấy nhất.
Tôn Hàn.