Ngọa hổ tàng long - Chương 1102
Hơn nữa, giọng của anh vẫn rất bình thường.
…
Ngày hôm sau, Tôn Hàn đã ngồi mày bay đến Giang Châu.
Còn ba tên tối qua thì đã bị anh giao cho cảnh sát, Tôn Đạo Viễn có bị liên luỵ đến không thì anh không quan tâm.
Dù ba tên đó mà khai Tôn Đạo Viễn ra thì ông ta cũng sẽ không gặp phiền toái gì lớn.
Trừ khi Tôn Hàn ở lại Ma Đô tiếp tục chơi với bố con họ, không thì chắc chẳng ai làm gì được họ đâu.
Nhưng thật lòng mà nói thì Tôn Hàn không có hứng chơi với hai bố con nhà đó.
Mười một giờ ba mươi phút sáng.
Tôn Hàn đã ra khỏi sân bay, ngắm nhìn thành phố không sầm uất như Ma Đô, nhưng anh lại có cảm giác rất gần gũi.
Anh lại về Giang Châu rồi.
Thậm chí, ngay lúc này, anh không còn muốn đi đâu nữa.
Mà chỉ muốn ở lại đây và sống một cuộc sống giản đơn thôi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ.
Tôn Hàn đi thẳng ra ngoài đường cái.
Lúc này, có một chiếc A6 màu đen đang đỗ trước mặt Tôn Hàn, cửa xe được kéo xuống để lộ ra một gương mặt tươi cười: “Anh lên xe đi!”
Là Lục Hạo!
Tôn Hàn cũng không khách sáo mà mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào luôn.
Lục Hạo nhanh chóng lái xe rời đi rồi tiến vào trung tâm Giang Châu.
Trước đi về đây, Tôn Hàn đã gọi cho Lục Hạo đến đón mình.
Ngoài ra, anh không liên lạc với ai khác nữa, kể cả Liễu Y Y.
Vì anh muốn làm Đồng Đồng bất ngờ.
Chiếc A6 lướt trên đường quốc lộ rộng rãi của Giang Châu, Tôn Hàn ngồi ở ghế lái phụ, vừa ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc vừa cười nói: “Hôm nay cứ giống ngày anh mới ra tù ấy, chỉ có em chứ không còn ai tới đón”.
“Phì phì, sao anh lại nói mấy câu xui xẻo thế?”
“Anh đã ra tù lâu lắm rồi, còn nhắc chuyện ấy làm gì nữa! Vả lại, lần trước khi đến đón anh, em chưa có gì cả, nhưng lần này thì khác, em có hẳn con A6 này đây nè”.
“Nhưng chắc anh thấy nó cũng xoàng thôi phải không!”
Lục Hạo cười nói.
Cậu ta vừa kính trọng vừa bái phục ông anh này.
Năm xưa, nếu không nhờ có Tôn Hàn, thì chắc bây giờ cậu ta vẫn đang làm khuân vác ở đâu đó.
Dù Tôn Hàn đã mắc phải một lỗi lầm,nhưng sau khi ra tù,anh còn lợi hại hơn xưa.Đến các ông chủ lớn siêu hoành trángởGiang Châu cũng phải nghiêng mình khi đứng trước mặt anh Mà Lục Hạc cậu ta có được như ngày hôm nay. cũng là nhờ Tôn Hàn Nhưng tiếc là cậu ta lại chẳng thể giúp gì được cho anh. Xe nào chẳng như nhau,cứ lái được là được.
“Dạo này em sao rồi?”
Tôn Hàn cười hỏi.
Khác với suy nghĩ của Lục Hạo, Tôn Hàn thật sự coi cậu ta như anh em ruột của mình.
Thật lòng mà nói nếu Tôn Tiểu Bân được bằng một phần của Lục Hạo thì anh đã chẳng phải đau đầu về vấn đề cư xử với nhà mẹ nuôi rồi.
“Em vẫn đi theo sếp Từ thôi, giờ em được cất nhắc lên làm giám sát rồi, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, thậm chí có kẻ còn nói sau lưng bảo em có chống lưng”.
“Nhưng có một điều vẫn khiến em thấy không thoải mái”.
“Em cứ thấy sếp coi trọng em không phải vì thực lực, mà là vì anh nên sếp Từ mới quan tâm đến em như vậy!”
Sếp Từ mà Lục Hạo nhắc đến chính là Từ Khang Niên!
Tôn Hàn nhìn Lục Hạo rồi cười nói: “Em nghĩ nhiều quá đấy thôi, giờ có mấy ai chỉ vươn lên bằng thực lực nữa?”
“Điều em cần suy nghĩ bây giờ không phải là tất cả những gì mình có được có phải nhờ năng lực thật sự của mình hay không? Mà phải nghĩ mình có giữ được những thứ ấy bằng khả năng của mình không”.
“Ví dụ như chức vụ giám sát của em đi, Từ Khang Niên có thể dễ dàng giao cho em, nhưng vấn đề là em có thể làm tốt được hay không”.
Haizz…
Nghe thấy vậy, Lục Hạo ngẩn ra, lời Tôn Hàn nói rất có lý.
Chỉ cần cậu ta làm tốt việc mà sếp Từ giao thì dù những người khác có ghen ghét đến mấy cũng phải ngậm miệng, và cậu ta cũng không thấy hổ thẹn với lòng mình.
Tôn Hàn mỉm cười, vì anh biết Lục Hạo đã hiểu ra vấn đề rồi.
Dẫu sao thì Lục Hạo cũng chưa từng trải, cho nên về mặt tư duy vẫn còn hạn hẹp, nhưng điều đó không có nghĩa cậu ta là một tên ngốc.
Thậm chí cậu ta còn rất thông minh là đằng khác.
Đã thế còn có tấm lòng trượng nghĩa, dù nguyên nhân khiến Từ Khang Niên trọng dụng cậu ta là vì Tôn Hàn, nhưng cũng không phải ông ấy không thích hay coi Lục Hạo là gánh nặng.
“À, Liễu Y Y dạo này thế nào?”
Khi hỏi về Liễu Y Y, Tôn Hàn có vẻ chần chừ.
Cũng không rõ có phải anh thấy chột dạ vì mình đã kết hôn rồi hay không.
“Chị dâu…”
Lục Hạo cũng có vẻ hơi ngập ngừng, không biết phải kể thế nào.
Tôn Hàn khựng lại, bắt đầu thấy lo lắng: “Y Y gặp phiền phức gì à?”
“Không, không ạ!”
Lục Hạo lắc đầu rồi vội giải thích: “Chị dâu vẫn thế, giờ chị ấy ổn lắm, công việc cũng thuận lợi, cách đây không lâu còn mới chuyển nhà nữa”.
“Nhưng mà, lần trước em đến thăm Đồng Đồng thì thấy có một người đàn ông ở trong nhà chị ấy”.
“Nhưng anh này, chắc đấy chỉ là đối tác đến tìm chị dâu bàn chuyện hợp đồng thôi, chứ không có gì đâu”.
Lục Hạo nói năng lộn xộn, không biết phải giải thích ra sao.
Tôn Hàn lập tức ngẩn ra, đàn ông ư?
Với những gì anh biết về Liễu Y Y, cô sẽ không bao giờ mời đối tác đến nhà riêng.
Lẽ nào Liễu Y Y đã có bạn trai rồi?
Cũng có thể là vậy. Lần trước, khi anh rời khỏi Giang Châu, Liễu Y Y đã đề nghị cả hai cho nhau thời gian thêm một năm.
Điều này có nghĩa là rất có thể sau đó, họ sẽ không ở bên nhau nữa.
Dù quan hệ của Tôn Hàn và Liễu Y Y đã mập mờ trên mức tình bạn, nhưng chung quy cũng chỉ rằng buộc bởi Đồng Đồng, chứ thật ra họ chưa có quan hệ trai gái gì cả.
Vì vậy, Liễu Y Y có bạn trai cũng là chuyện bình thường.
Song, dù như vậy là hợp lý, nhưng trái tim Tôn Hàn vẫn thắt lại và cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ là bởi anh đã thích Liễu Y Y thật rồi.
Cho nên anh đang thấy ghen tị với một người đàn ông khác.
“Anh, anh đừng nghĩ nhiều, chị dâu là người tốt, em tin chị ấy sẽ không phản bội anh đâu”.
Lục Hạo vội vàng an ủi.
Tôn Hàn bật cười rồi lẩm bẩm: “Không phải vấn đề phản bội hay không đâu”.