Ngọa hổ tàng long - Chương 1103
Liễu Y Y đã chuyển đến nhà mới nhưng không nói cho Tôn Hàn biết, từ đó đủ thấy thái độ của cô với anh đã hoàn toàn khác trước rồi.
Khéo, anh bỏ lỡ cô gái này thật rồi.
Dù anh không thấy quá mất mát, song cũng không thể vui nổi.
Ít nhất khi nghĩ tới cảnh Liễu Y Y nép trong lòng của một người đàn ông khác, Tôn Hàn vẫn thấy không thể chịu nổi.
“Lục Hạo, đưa anh đến nhà mới của Liễu Y Y”.
“Anh còn ở lại đây mấy ngày, khi nào rảnh sẽ gọi em đi uống sau”.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát rồi nói.
“Vâng!”
Lục Hạo lo lắng nhìn Tôn Hàn rồi gật đầu.
Khoảng hai mươi phút sau, Lục Hạo đã lái xe tới một khu biệt thự độc lập mới xây dựng ở ngoại thành, sau đó nói: “Đây là biệt thự nhỏ do bất động sản Thịnh Hạ thi công, giá khoảng mấy triệu một căn”.
“So với những căn nhà giá mấy chục triệu ở Thương Sơn thì không rẻ hơn mấy đâu, lúc chị dâu mua căn này là do em nhờ người giới thiệu đấy”.
“Lúc ấy, chị dâu bảo thật ra chưa muốn mua biệt thự sớm như vậy, nhưng vì muốn cho Đồng Đồng có môi trường sống tốt hơn, với chị ấy cũng không thiếu tiền nên mới mua luôn”.
“Căn thứ hai từ dưới lên là nhà chị dâu đấy anh”.
Tôn Hàn ngồi trong xe gật đầu, trong lòng thấy mềm mại.
Liễu Y Y là một người phụ nữ rất mạnh mẽ. Lúc trước, anh từng đề nghị mua một căn nhà mới cho cô, song cô đã từ chối thẳng thừng.
Đến tận bây giờ, Liễu Y Y cũng không nhận bất kỳ thứ gì của anh, kể cả là cổ phần của Phong Hoả!
Bây giờ, Liễu Y Y đã là tổng giám đốc của thương hiệu Y Minh Nguyệt, lương một năm thoải mái để mua được một căn biệt thự như thế này.
Hơn nữa còn là vì Đồng Đồng, như vậy đủ thấy tình cảm mẹ con gắn kết đến mức nào.
Anh quyết định cho Đồng Đồng ở lại với Liễu Y Y quả là đúng đắn.
Nếu cô bé ở với anh thì chắc chắn sẽ không được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.
Tôn Hàn xuống xe rồi bảo Lục Hạo về trước, sau đó đến trước cửa căn biệt thự rồi ấn chuông.
Chẳng mấy chốc, anh đã nghe thấy động tĩnh ở trong nhà.
Sau đó, có một người phụ nữ trung niên mở cửa ra, khi nhìn thấy anh thì sững người.
“Tôn Hàn!”
Tôn Hàn nhìn bà ấy rồi mỉm cười chào hỏi: “Cô ạ!”
Tiết Lan không ngờ người tới gõ cửa nhà mình lại Tôn Hàn – người mà bà ấy nghe nói đã đến Thượng Kinh rồi.
Nếu anh đã đến đây rồi thì bà ấy không thể chặn ngoài cửa được.
“Vào đi”.
Căn biệt thự này thuộc tầm trung, chỉ có Tiết Lan, Liễu Y Y và Đồng Đồng ở nên khá rộng rãi.
Bày trí trong nhà cũng không quá xa hoa, nhưng rất hiện đại, hơn nữa có phong cách mang đậm tính thần thoại.
Có một bức tranh công chúa bạch tuyết treo trên bức tường lớn nhất trong nhà, đương nhiên đây là làm cho Đồng Đồng.
Sự ấm áp của ngôi nhà này lập tức dội vào tim Tôn Hàn.
Đúng là Liễu Y Y có khác, bởi nếu là các bà mẹ khác thì chưa chắc họ đã tinh tế đến vậy.
Tôn Hàn càng thấy ưng ý với ngôi nhà này thì cũng lại càng thấy mất mát.
Chính anh cũng không biết mình và Liễu Y Y có được một kết thúc viên mãn hay không.
“Ngồi tự nhiên nhé!”
“Đồng Đồng đi học rồi, năm rưỡi chiều mới về cơ. Y Y cũng đang ở công ty, hôm nay con bé không bận lắm nên sẽ đi đón Đồng Đồng. Nếu cậu có thể chờ thì chắc cũng phải chờ mấy tiếng đấy!”
Tiết Lan vừa bảo Tôn Hàn đừng khách sáo, vừa giải thích.
Bây giờ mới hơn một giờ chiều, còn mấy tiếng nữa Đồng Đồng mới tan học.
Thời gian trôi qua đã lâu, Tiết Lan không còn hận Tôn Hàn như trước nữa, nhưng cũng không thể thân thiết coi anh như con rể được.
Bà ấy chỉ có thể coi anh như một người quen thôi.
Vừa khách sáo, vừa xa lạ.
“Cháu về đây cốt để gặp Đồng Đồng mà, cô Tiết, lát cô đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Tiết Lan do dự một lát rồi gật đầu: “Ừ!”
Nếu là trước kia, chắc chắn bà ấy sẽ viện một cái cớ nào đó rồi từ chối.
Nhưng bây giờ, Y Y đã khác trước rồi, thi thoảng ra ngoài ăn một bữa cũng không sao cả.
“À, Tôn Hàn này, lần này cậu về định ở lại bao lâu, hay là…”
Đột nhiên Tiết Lan hỏi với vẻ mong chờ.
“Cùng lắm cháu chỉ ở lại được một tuần thôi, sau đó lại phải về Thượng Kinh”.
“Cô cũng biết đấy, giờ công việc chính của cháu ở đó rồi mà!”
Tôn Hàn giải thích qua loa.
Còn chuyện về gia tộc thì anh không định nói ra, dẫu sao trong suy nghĩ của Tiết Lan và Liễu Y Y thì anh chỉ đang phát triển sự nghiệp ở Thượng Kinh thôi.
Nếu để họ biết những chuyện khác thì như tự chuốc lấy phiền toái.
“Ừ, tôi còn tưởng lần này cậu về hẳn cơ”.
Tiết Lan mỉm cười với vẻ hơi thất vọng.
Bà ấy đặt hai tay lên đầu gối rồi nhìn Tôn Hàn: “Nói ra thì cậu cũng chưa ổn định, trước đó đã lên tỉnh lập nghiệp, nhưng mấy tháng sau lại chạy tới Thượng Kinh rồi”.
“Tôi cũng không biết cậu nghĩ gì nữa, con người chỉ cần một cuộc sống bình dị thôi, suốt ngày bôn ba làm gì?”
Có lẽ Tiết Lan không biết rõ về tình hình tài chính của Tôn Hàn, nhưng bà ấy biết rõ một điều chắc chắn anh không thiếu tiền, cả đời cũng không phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền.
Từ căn biệt thự trên đỉnh Thương Sơn là đủ thấy Tôn Hàn giàu đến mức nào rồi.
Đây cũng chính là điều khiến Tiết Lan thấy khó hiểu, nếu Tôn Hàn đã có nhiều tiền như vậy thì sao còn phải vất vả như thế làm gì?
Ở lại Giang Châu sống với con gái mình không phải sẽ tốt hơn sao?
Nếu Tôn Hàn có thể ở lại Giang Châu, biết đâu anh và Liễu Y Y đã thành chính quả rồi cũng nên.
Chứ đâu lằng nhằng, quan hệ không rõ ràng như bây giờ.
Tôn Hàn chỉ mỉm cười, chứ không trả lời vấn đề này.
Một lát sau, Tiết Lan và Tôn Hàn không còn gì để trò chuyện nữa.
“Thế này đi, cậu lên tầng nghỉ ngơi một lát đi, khéo ngủ một giấc dậy là Đồng Đồng tan học về rồi đấy”.
“Ở đây có một phòng cho khách, để tôi chuẩn bị chăn ga mới là cậu đi nghỉ được rồi”.
“Vâng ạ!”