Ngọa hổ tàng long - Chương 1104
Sau đó, Tiết Lan đã lên tầng trên sắp xếp giường chiếu cho Tôn Hàn, sau đó Tôn Hàn đã nghỉ tạm ở phòng ấy.
Căn phòng này rất sạch sẽ và gọn gàng.
Từ đó có thể thấy, chưa từng có ai ở đây.
Còn người đàn ông mà Lục Hạo nhìn thấy ở nhà Liễu Y Y có lẽ đến đây vì lý do nào đó, chứ không phải như anh từng nghĩ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng Tôn Hàn không thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đầu anh chỉ có gương mặt vui mừng của Đồng Đồng cùng sự xoắn xuýt của Liễu Y Y.
Vẫn chưa đến bốn giờ, Tôn Hàn quyết định ngồi dậy rồi gấp chăn gối cẩn thận, sau đó mới xuống dưới chờ Đồng Đồng tan học.
Điều này khiến Tiết Lan thấy hơi buồn cười, năm rưỡi chiều Đồng Đồng mới tan làm, về đến nhà thì nhanh nhất cũng phải sáu giờ.
Ít thì cũng phải hai tiếng nữa.
Dinh dong!
Sáu giờ mười phút.
Khi cửa nhà vừa mở ra, đã có tiếng trẻ con líu lo vang lên.
“Bà ơi, con về rồi đây!”
Tôn Hàn liếc nhìn qua.
“Bố, ơ bố này!”
Đồng Đồng mặc đồng phục của trường tiểu học, đeo chiếc ba lô nhỏ xinh, khi mới nhìn thấy Tôn Hàn, cô bé ngẩn ra, sau đó mừng rỡ chạy nhanh tới: “Bố, bố ơi! Bố về rồi ạ, con nhớ bố lắm!”
Sau khi bổ nhào vào lòng Tôn Hàn, Đồng Đồng liên tục thơm lên má anh.
Như vậy khiến Tôn Hàn bị nhột lên cười lớn: “Đồng Đồng có ngoan không? Đi học ngoan chứ?”
Bây giờ, Đồng Đồng đã không còn học trường mẫu giáo nữa, mà đã lên lớp một rồi.
Con ngoan lắm trong cuộc thi đầu tiên,con đã được hai mươi điểm liền Đồng Đồng đắcýkhoe bế Giới thế cơà!Thế là siêu hơn bố hồi nhỏ rồi Hồi nhà bố thì được mấy điểm? Ờtoàn được sáu điểm thổi.
“Eo, bố học dốt!”
Cuộc đối thoại đến đây là dừng, Tôn Hàn hướng ánh nhìn về phía Liễu Y Y ở ngoài bậc cửa.
Hai người chỉ đối mắt nhìn nhau mà không nói gì.
Hôm nay, Liễu Y Y mặc một bộ đồ công sở màu đen, mái tóc dài vén qua tai, cô chỉ trang điểm nhạt và đánh son hồng.
So với ngày xưa thì bây giờ, Liễu Y Y đã biết cách trang điểm hơn và cũng xinh đẹp hơn.
Nếu khi anh mới ra tù, Liễu Y Y chỉ là cô bé lọ lem thì bây giờ, cô đã là công chúa bạch tuyết rồi.
“Đồng Đồng, bố bảo sẽ đưa cháu ra ngoài ăn đấy, mau vào thay quần áo đẹp với bà nào”.
Lúc này, Tiết Lan lập tức nháy mắt với Đồng Đồng, để di chuyển cái bóng đèn này đi chỗ khác.
“Oa, vâng ạ!”
Đồng Đồng hứng khởi chạy lên tầng, chỉ còn lại Tôn Hàn và Liễu Y Y ở lại phòng khách bốn mắt nhìn nhau.
Liễu Y Y mỉm cười rồi đi tới sofa ngồi: “Anh về khi nào thế?”
“Trưa nay”.
“Sao không gọi điện trước?”
“Anh muốn… cho Đồng Đồng bất ngờ”.
“Bao giờ anh đi?”
“Chắc một tuần nữa”.
“Ừm”.
Sau đó, Liễu Y Y không nói gì nữa.
Tôn Hàn cảm thấy là lạ, anh có cảm giác hai người rất xa lạ.
Anh rất muốn hỏi Liễu Y Y luôn người đàn ông đó là thế nào.
Dù cô quyết định có bạn trai thì anh cũng có quyền được biết.
“À, anh về đúng lúc lắm, mấy hôm nữa lớp Đồng Đồng họp phụ huynh”.
“Vì là lần đầu tiên nên trường yêu cầu cả bố lẫn mẹ phải đến tham dự! Nếu anh về rồi thì thu xếp thời gian đi, đừng để lỡ buổi họp”.
Liễu Y Y ngập ngừng một lát rồi lại nói tiếp, nhưng với chất giọng như đang bàn công việc.
Đêm ở Thượng Kinh, trong căn phòng tối.
Một bóng đen đứng trước cửa sổ sát đất rồi ngắm nhìn cảnh đêm sáng rực dưới ánh đèn của Thượng Kinh.
“Tôn Hàn tài thật đấy, chuyện của nhà họ Diệp ở Ma Đô rắc rối như thế mà cậu ta vẫn giải quyết được, đã thế còn giúp nhà họ cải từ hoàn sinh nữa chứ”.
“Nếu là tôi khi còn trẻ, không có gia tộc hậu thuẫn, chắc cũng không thể giỏi như vậy được”.
- Trước
- Tiếp
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là Tô Văn – một nhân vật lớn ở Thượng Kinh, hơn nữa cách đây không lâu đã trở thành bộ trưởng trẻ tuổi nhất của Thiên Tử Đường.
Bóng người gầy gò đứng sau lưng ông ta hoà vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng lên như con sư tử chứa đầy vẻ giết chóc và hờ hững.
Người này cất giọng lạnh lùng với vẻ bất kham.
“Dù cậu ta có giỏi đến mấy thì cũng không bằng bố mình được”.
Tô Văn lắc đầu nói: “Không thể so sánh vậy được! Ngày xưa, Tôn Hành Vương vẫn có gia tộc chống lưng nên làm gì cũng thuận lợi”.
“Võ thuật thì học theo lão thiên sư của Long Hổ Sơn nên rất giỏi”.
“Còn Tôn Hàn từ nhỏ đã thất lạc bên ngoài, cậu ta có thể tự vươn lên như ngày hôm nay thật sự khiến người ta phải thán phục”.
“Hơn nữa bây giờ, cậu ta đã quay về nhà họ Tôn rồi, Tôn Vượng Thịnh có vẻ sẽ sống thêm cả chục năm nữa, cho nên có thừa thời gian để bồi dưỡng cậu ta”.
“Cho nên sau này cậu ta sẽ có thành tựu ra sao thì chưa nói trước được đâu”.
Tô Văn nói một cách rất bình thản, nhưng vẫn không che được ý kiêng dè.
Trong thế hệ con cháu đời sau của nhà họ Tôn thì Tôn Khải Thành là xuất sắc nhất nên được coi là cậu chủ số một của Thượng Kinh.
Nhưng Tô Văn lại có cảm giác Tôn Khải Thành không đáng sợ bằng Tôn Hàn.
“Có mỗi thằng oắt con mà ông cũng sợ thế à? Tô Văn, sao ông càng sống càng thụt lùi đi thế?”
Người trong bóng tối cười lạnh nói.
Tô Văn không bực mà cười đáp: “Nhỡ con sư tử con mà mình coi thường sau này lại trở thành chúa tể của rừng xanh thì sao! Ngày xưa, lúc Tôn Hành Vương từ Long Hổ Sơn về Thượng Kinh, tôi cũng không chú ý, nhưng ai ngờ đâu chỉ một năm thôi mà ông ta đã đàn áp được hết thế hệ con ông cháu cha ở Thượng Kinh, nhiều năm sau còn trở thành thần thoại của quân khu phía Bắc!”
“Nếu không có anh ra tay thì khéo bây giờ, chính tôi cũng chỉ có thể ngước lên mà nhìn ông ta thôi”.
“Ninh Sinh, diệt cỏ phải diệt tận gốc, chắc anh cũng không muốn để Tôn Hàn báo thù cho bố mình chứ?”