Ngọa hổ tàng long - Chương 1106
“Anh ta được chứ?”
Song, một lát sau, Tôn Hàn lại hỏi với vẻ nghiêm nghị.
Vẻ mặt Liễu Y Y hơi cứng nhắc, cô tiện miệng đáp: “Được!”
Có lẽ vì hơi bối rối nên Liễu Y Y vuốt tóc rồi cúi đầu không nói gì nữa.
“Thế thì tốt! Chúng ta đi dạo thêm lát nữa rồi anh đưa em về”.
Tôn Hàn cụt hứng, không biết phải nói gì nữa.
“Ừm”.
Sau đó, hai người cứ thế bước thong dong trên phố trong im lặng.
Rõ ràng đang ở cạnh nhau trong gang tấc, mà lại như hai người xa lạ.
“Y Minh Nguyệt sao rồi? Anh nghe nói thương hiệu đứng đầu rồi đúng không?”
Một lát sau, Tôn Hàn chủ động tìm chủ đề nói chuyện.
Bây giờ, Y Minh Nguyệt chính là sự nghiệp của Liễu Y Y nên nói về chủ đề này là chuẩn nhất.
“Bộ sưu tập mùa thu rất thuận lợi, từ lượng tiêu thụ cho đến lợi nhuận đều rất khả quan”.
“Nhưng bảo đứng đầu thì hơi sớm, Y Minh Nguyệt của bọn em là thương hiệu mới, dù có hai công ty thời trang nổi tiếng trong nước và quốc tế là Phong Hoả và Sâm Uy hậu thuẫn, nhưng cũng không dám chắc mình có thể cắm ngọn cờ đầu trong ngành thời trang nước nhà đâu”.
“Rốt cuộc có ổn định hay không còn phải xem lượng tiêu thụ của ba mùa sắp tới, như vậy mới có thể được khách hàng trong nước công nhận được”.
Thật ra, Liễu Y Y không quá lo về chỗ đứng và tương lai của Y Minh Nguyệt, gần như không phải lo nghĩ gì nữa rồi, nhưng cô vẫn nói như trên.
Thấy thế, Tôn Hàn thầm vui trong lòng, Liễu Y Y đã trưởng thành thật rồi.
Cô không còn là cô bán cá ngoài chợ mà anh mới gặp nữa, giờ đã là một nữ doanh nhân thành đạt rồi.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Liễu Y Y sẽ là gương mặt quen thuộc trên các tạp trí thời trang nổi tiếng và được nhiều cô gái khác ngưỡng mộ, sau đó lấy làm mục tiêu để phấn đấu.
Cuối cùng thì vịt con xấu xí cũng lột xác thành thiên nga rồi.
“Anh tin ở em!”
Bây giờ, Liễu Y Y không cần Tôn Hàn giúp gì nữa cả, cô có thể tự bước đi trên đôi chân của mình.
Tôn Hàn cũng chỉ có thể nói ra câu mình tin tưởng cô thôi.
“Ừm, em cũng tự tin vào chính mình”.
Sau đó, hai người lại im lặng, bấy giờ Tôn Hàn mới bảo đưa Liễu Y Y về nhà.
Liễu Y Y cũng không từ chối, cô liếc nhìn Tôn Hàn rồi gật đầu.
Vì lần này ra ngoài ăn, Liễu Y Y cũng định uống với Tôn Hàn mấy ly nên không lái xe đi.
Cho nên họ chỉ còn cách gọi xe thôi.
Liễu Y Y lên xe trước rồi nói cho tài xế địa chỉ.
Lúc Tôn Hàn cũng định lên xe theo để tiễn Liễu Y Y về nhà trước thì Liễu Y Y chợt cản anh lại, ngăn không cho anh lên xe và đóng cửa lại.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi trêu chọc: “Em có phải trẻ con nữa đâu mà cần anh đưa về tận nơi! Về nhà rồi, em sẽ gọi cho anh”.
Sau đó, Liễu Y Y quay đi luôn: “Bác tài, đi thôi!”
Chiếc taxi phóng đi bỏ Tôn Hàn ở lại, anh chỉ thấy chuyến này mình về, mọi thứ đã khác rồi.
Tôn Hàn nhìn đèn sau của chiếc taxi rồi cười tự giễu: “Bây giờ, Liễu Y Y không cần mày bảo vệ nữa rồi”.
Sau đó, anh ôm lấy người rồi đi bộ tiếp.
Bóng lưng anh rất cô đơn.
Sau khi đi bộ nửa tiếng, Tôn Hàn mới đến ngôi biệt thự ở Thương Sơn rồi lấy chìa khoá mở cửa.
Đêm nay, anh muốn đi bộ.
Dù con đường có dài đến mấy thì cũng có điểm cuối thôi.
Anh đã về đến nhà rồi.