Ngọa hổ tàng long - Chương 1117
“Có nhân viên phục vụ rồi còn gì mẹ .
Đúng vậy, có một nhân viên đứng chờ sẵn trong phòng rồi.
Nghe thấy thế, người nhân viên lập tức đi tới rót trà cho Tôn Hàn ngay.
“Mời anh ạ!”
Ngay sau đó, đồ ăn đã được đưa
lên.
Lâm Quốc Binh cầm một chén rượu trắng rồi nói với Tôn Hàn: “Tôn Hàn, cháu có uống được không?”
“Được ạ”.
Tôn Hàn mỉm cười đáp lời rồi ngước lên nhìn nhân viên phục vụ: “Quán mình còn loại rượu ngon nào không?”
“Có Ngũ Lương Địch, Mao Đài và…”
“Lấy cho tôi một chai Mao Đài thượng hạng”.
“Dạ!
tt
Nhân viên phục vụ ngẩn ra rồi đi luôn.
Cả nhà Lâm Quốc Binh đều sững sờ với vẻ khó coi.
Tôn Hàn cười nói: “Thưa cô chú, tối nay là cơ hội tốt để cháu thể hiện mình với Lâm Ảnh nên cô chú để cháu mời bữa này. Lát thanh toán, mọi người đừng tranh với cháu nhé”.
Nghe thấy vậy, nhà Lâm Ảnh mới yên tâm.
Chứ họ thanh toán mà Tôn Hàn lại gọi rượu Mao Đài thượng hạng thì sao họ chi cho nổi.
“Thế cả mà!”
Tô Diễm mỉm cười đáp lại cho có
Chai Mao Đài đã được mang tới, rượu vừa rót ra, Lâm Quốc Binh đã làm vài hớp ngay rồi khen không ngừng: “ừm, rượu này đúng là khác hẳn, ha ha!”
Tô Diễm không để tâm vào rượu
chè, cũng không vì Tôn Hàn mời bữa này mà quên chủ đề chính.
Bà ta hỏi thẳng: “Tôn Hàn này, cháu với Tiểu Ảnh nhà cô đã xác định quan hệ ròi, cô hỏi thẳng nhé, cháu định bao giờ cưới?”
Tô Diễm vừa dứt câu, bầu không khí trong phòng bao chợt chững lại, bố con Lâm Quốc Binh và Lâm Hùng đều liếc nhìn qua, họ rất quan tâm về vấn đề này.
“Mẹ, thế thì nhanh quá, mẹ gấp gì chứ?”
Lâm Ảnh thấy hơi bực mình, còn chưa động đũa mà mẹ cô ấy đã bắt đầu hỏi chuyện cưới xin rồi, gì mà sốt sắng thế!
Tô Diễm mặc kệ Lâm Ảnh rồi nói tiếp: “Sớm gì nữa? Con nhìn lại tuổi tác của mình xem, thêm vài năm nữa là thành bà cô rồi đấy!”
“Tôn Hàn, hôm nay cô chú đều ở
đây cả, cháu nói luôn dự tính cụ thể được không?”
Nếu Lâm Ảnh chưa nói qua cho Tôn Hàn tình hình của nhà mình, khéo Tôn Hàn còn tưởng Tô Diễm thật sự quan tâm đến chuyện hôn nhân của con gái mình.
Nhưng anh đã biết rõ họ chỉ vì tiền sính lễ rồi.
Tôn Hàn bình thản đáp: “Cô, đợt này công ty cháu hơi bận, cho nên… chẳng giấu gì nhà mình, cháu và Tiểu Ảnh không thể kết hôn trong hai năm tới được”.
Tô Diễm không đồng ý nên lập tức xua tay ngay.
“Thế sao được? Gì mà trong hai năm tới không cưới được, nhỡ trong khoảng thời gian đó, cháu đòi chia tay
với Tiểu Ảnh nhà cô thì sao?”
“Như thế thì làm lỡ dở thanh xuân của con bé rồi còn gì? Không được, không được!”
“Nhưng tạm thời, cháu với Tiểu Ảnh chưa thể kết hôn được”.
Tôn Hàn giả bộ tỏ ra khó xử.
Lúc này, Tô Diễm chợt nói: “Chưa kết hôn cũng được, nhưng cháu phải lấy gì đó ra đế đảm bảo chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lâm Quốc Binh và Lâm Hùng nổi hứng nhìn sang Tôn Hàn.
Lâm Ảnh thầm tự giễu, mẹ cô ấy lại bắt đầu rồi.
Tối nay, bố mẹ cô ấy đến đây cũng chỉ vì chuyện sắp tới thôi.
Họ đâu có nuôi con gái, rõ ràng chỉ nuôi một món hàng thôi.
“Đảm bảo gì cơ ạ?”
Tôn Hàn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Nếu anh không chủ động hỏi thì sao người ta nói ra mục đích trong đầu được.
“Sính lễ! Công việc của cháu bận thì nhà cô có thể thông cảm, mà cũng nên thông cảm”
“Nhưng dẫu sao hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, cô chú cũng phải nghĩ cho Tiểu Ảnh, không thể để cháu làm con bé lỡ dở được. Không phải cô không tin cháu, mà là phòng bất trắc, cô lo xa thôi! Vi thế, cháu cứ trả tiền sính lễ trước, coi như giúp Tiểu Ảnh an tâm hơn”.
“Tôn Hàn, nếu cháu không đồng ý
thì cô chỉ còn cách bắt hai đứa chia…”
“Cháu đồng ý!”
Tô Diễm còn chưa nói hết câu, Tôn Hàn đã vui vẻ đồng ý ngay.
Đến mức, cả nhà Tô Diễm còn có vẻ bất ngờ.
“Thật không?”
Tôn Hàn mỉm cười tự nhiên đáp: “Đương nhiên là thật ạ, cô thấy sính lễ khoảng này sao ạ?”
Sau đó, Tôn Hàn giơ hai ngón tay lên, nhưng nhà Tô Diễm có vẻ không hài lòng cho lắm.
“Hai trăm nghìn thì ít quá! Tôn Hàn, không phải nhà cô quan trọng chuyện tiền bạc đâu, mà là nhà cô nuôi con gái cũng đâu dễ gì, nếu chỉ có hai trăm
nghìn thì nghe vẻ không có thành ý cho lắm”.
“Cháu có thái độ thế này thì sao cô chú yên tâm giao Tiểu Ảnh cho cháu được?”
Lâm Ảnh ngồi một bên không thể nghe thêm được nữa: “Mẹ, Tiểu Tình hàng xóm nhà mình có mỗi 180 nghìn tiền sính lễ thôi kia kìa”.
“Chưa đến lượt con lên tiếng đâu!”
Bị vạch trần, Tô Diễm có vẻ hơi lúng túng, nhưng bà ta vẫn nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Tôn Hàn, hai mươi nghìn thì ít quá…”
“Cô, ý của cháu là hai triệu!”
Tôn Hàn chợt nói.
Tất cả mọi người:”…”
Chính Lâm Ảnh cũng ngạc nhiên bởi câu nói của Tôn Hàn.
Sính lễ gì mà những hai triệu?
Tô Diễm ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được, mãi sau bà ta mới phản ứng lại, con gái bà ta câu được một chàng rể vàng rồi.
Vốn dĩ ý định của bà ta là nâng tiền sính lễ lên bốn, năm trăm nghìn là được rồi.
Với mức sống ở Giang Châu mà đòi hơn thì hơi quá đáng.
Nhưng bà ta không thể ngờ là tên ngốc ngồi ở phía đối diện trả cho nhà họ những hai triệu tiền sính lễ.
“Thật… không?”
Lâm Hùng lắp bắp hỏi với vẻ vô
cùng hào hứng.