NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 324

  1. Home
  2. Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full
  3. Chương 324
Prev
Next

Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 324: NHƯỢC HI, ĐI THEO MẸ

 

“Huyền Thạc tới rồi sao.”

Trần Tĩnh nhẹ nhàng nói một tiếng, chậm rãi đưa tay sờ lên trên không trung.

Kiều Huyền Thạc lập tức nắm lấy tay Trần Tĩnh, nhìn những lát dưa chuột trên mặt bà, anh nhẹ nhàng lễ phép đáp lại: “Vâng, mẹ, con đến thăm mẹ.”

“Con có bận không? Việc nước của con rất bộn bề, con không cần phải đến bệnh viện thăm mẹ thường xuyên đâu.”

Kiều Huyền Thạc cười nhẹ, dùng bàn tay to xoa nhẹ lên bàn tay nhỏ của Trần Tĩnh rồi từ từ buông ra: “Sắp tới đây, con sẽ rảnh hơn một chút, không bận rộn như vậy nữa.”

Doãn Âm đã bị bắt, anh có thể thoải mái hơn một chút, sau đó anh sẽ tìm kiếm anh cả của mình, chuỗi hạt Phật châu và lô vũ khí do Phụ tá Liễu mang đi.

Kiều Huyền Thạc kéo ghế ngồi xuống mép giường chỗ của Bạch Nhược Hi, anh liếc nhìn Trần Tĩnh, và bí nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, lồng những đầu ngón tay thon dài của mình vào giữa những ngón tay mềm mại của cô.

Bạch Nhược Hi dừng lại một chút, cơ thể cô căng thẳng và trở nên cứng đờ. Cô rút tay mình ra, nhưng Kiều Huyền Thạc đã nắm lấy mười ngón tay cô và siết chặt, lòng bàn tay anh rắn chắc và dày rộng nhưng vô cùng dịu dàng, nhiệt độ nóng bỏng lan tỏa từ lòng bàn tay lan tràn đến tứ chi của cô, khiến cả người căng thẳng như tê liệt.

Đọc truyện online nhanh nhất tại N hayho. com| Nhảy hố truyện full

Anh hỏi lại với giọng nhẹ nhàng: “Con có thể tham gia buổi hẹn hò của mẹ và Nhược Hi không?”

Bạch Nhược Hi cười và lẩm bẩm: “Anh đi làm gì?”

“Anh có thể làm vệ sĩ cho hai người, cầm ô, massage, lấy nước và làm những việc linh tinh, chỉ cần nói một tiếng anh lập tức tuân lệnh.”

Vừa nói, tay Kiều Huyền Thạc vừa chậm rãi dùng lực, giữ lòng bàn tay Bạch Nhược Hi chặt hơn, thân mật của hai lòng bàn tay giống như sự giao thoa của hai trái tim.

Trần Tĩnh vui vẻ gật đầu: “Được rồi, cùng nhau đi chơi đi, càng nhiều người càng tốt, có thể gọi Huyền Bân, Huyền Hạo.”

Điều này khiến Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc lập tức ngẩn ra, im lặng không nói nên lời.

Bạch Nhược Hi từ từ gỡ lát dưa leo ra khỏi mặt mình, cô từ từ mở mắt ra và nhìn vào đôi mắt sâu và quyến rũ của Kiều Huyền Thạc một cách rối rắm và lo lắng, Kiều Huyền Thạc cười chua xót, hướng về phía cô an ủi.

Kiều Huyền Bân lâu nay vẫn không có tin tức, biến mất trong biển cả mênh mông, có lẽ lành ít dữ nhiều, Trần Tĩnh thân thể vừa mới khôi phục, cũng không ai dám nói cho nàng biết chân tướng.

Trần Tĩnh cảm thấy bầu không khí rất trầm lắng, bà chậm rãi nghiêng đầu: ”Tiểu Hi, chị có thể bỏ lát dưa chuột này ra được không?”

Bạch Nhược Hi ngay lập tức rút một bàn tay ra khỏi lòng bàn tay của Kiều Huyền Thạc, lau mặt rồi nhanh chóng ngồi dậy, sốt sắng giúp Trần Tĩnh gỡ những lát dưa chuột ra.

“Đúng rồi, Huyền Bân đang làm gì trong những ngày này?  Mẹ đã không thấy nó kể từ khi mẹ tỉnh. Đi công tác thì cũng phải gọi điện cho mẹ chứ, anh con bận lắm sao?”

Bạch Nhược Hi đáp ngay: “Đúng vậy, anh cả rất bận, rất bận.”

Bỏ những lát dưa chuột trên mặt Trần Tĩnh, Bạch Nhược Hi lấy khăn giấy ướt lau cho bà, đôi mắt rũ xuống không tự tin, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Tĩnh.

Miếng dưa chuột trên mặt Trần Tĩnh gỡ ra, bà từ từ ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc tai, bất lực nhìn Huyền Thạc: “Anh cả của con vẫn đi công tác à?”

Kiều Huyền Thạc cố gắng nở một nụ cười cứng nhắc, gật đầu: “Vâng.”

Bạch Nhược Hi ra khỏi giường, từ bên cạnh Kiều Huyền Thạc đi tới chỗ mặt bàn, bên trên có một ấm trà, rót một ly đưa cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lập tức cầm lấy, cười nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Cô đã hết lòng chăm sóc tận tình, vì vậy mà tâm trạng cùng cơ thể của Trần Tĩnh phục hồi rất tốt.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, vô cùng mạnh mẽ và kích động, ba người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía cửa, chưa kịp nói thì cửa đã đẩy ra.

Cánh cửa mở ra.

An Hiểu tức giận từ bên ngoài xông vào, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt lạnh lẽo, vừa đi vào đã thấy Bạch Nhược Hi đang ở đó, sắc mặt bà ta càng khó coi đến tột cùng.

Khi Trần Tĩnh nhìn thấy An Hiểu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cụp mắt tránh xa, chậm rãi dựa vào đầu giường, không muốn nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt.

Bầu không khí im lặng trong vài giây, Bạch Nhược Hi cảm thấy buồn chán và khó chịu, trong trường hợp này cô không biết phải làm thế nào, người bước vào là mẹ cô, người phụ nữ mà Trần Tĩnh và Kiều Huyền Thạc ghét nhất.

Tình huống của cô lúc này trở nên vô cùng xấu hổ và bất đắc dĩ, cô vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Mẹ.” Giọng của cô không lớn không nhỏ, nhưng không có sự tự tin.

Đọc truyện online nhanh nhất tại Nh ayh o. com| Nhảy hố truyện full

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy loại cảm giác này, đứng ở giữa người bị hại là Trần Tĩnh và kẻ thứ ba đã phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, hơn nữa còn hại mẹ của người khác, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã.

“Nhược Hi, tại sao con lại ở đây?”  An Hiểu nghi ngờ hỏi, giọng điệu nghiêm túc, khó chịu.

Cô không thể nói là đến chăm sóc cho Trần Tĩnh vào lúc khó xử này, bởi vì cô đang bị kẹt ở giữa trong tình huống này, bất kể cô nói gì, một trong hai bên đều sẽ không hài lòng.

Bạch Nhược Hi im lặng, Kiều Huyền Thạc ngay lập tức phá vỡ sự bối rối của Bạch Nhược Hi, và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vì câu hỏi của Kiều Huyền Thạc, An Hiểu lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt tối sấm và tức giận của bà ta lập tức trở nên lo lắng, đáng thương mà lẩm bẩm: ”Huyền Thạc, từ lần trước ba cậu đến bệnh viện, ông ấy vẫn chưa trở về nhà, cậu có biết ông ấy đã đi đâu không?”

“… “ Kiều Huyền Thạc cau mày, sắc mặt tối sầm lại.

An Hiểu chắp tay trước mặt, lo lắng xoa xoa rồi tiến về phía Kiều Huyền Thạc khóc lóc: “Ông ấy không nghe điện thoại của tôi. Tôi đã tìm những nơi ông ấy hay đến trước đây, nhưng vẫn không thấy, không biết có phải có chuyện gì xảy ra với ông ấy không? Huyền Thạc, cậu có biết bố cậu đã đi đâu không?”

Kiều Huyền Thạc nói với một giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không biết.”

“Vậy thì cậu có thể giúp tôi tìm ông ấy được không, tôi sợ sẽ có chuyện xảy ra với ông ấy.” Giọng điệu cầu xin của An Hiểu, yếu ớt nhìn anh: “Ông ấy bây giờ đã nhiều tuổi rồi, đột nhiên biến mất, tôi sợ ông ấy…”

Lúc này, Trần Tĩnh nhàn nhạt đáp lại: “Với tính cách của Kiều Nhất Xuyên, ông ấy hẳn là đã trốn đi.”

An Hiểu đột nhiên nhìn chằm chằm Trần Tĩnh, sắc mặt âm trầm: “ Cô có ý gì?”

“Tôi đã nói với anh ta tất cả những gì cô từng làm.” Trần Tĩnh nhướng mắt nhìn bà, ánh mắt kiên định và lạnh lùng.

Hai mắt đối diện nhau, An Hiểu nheo lại đôi mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén nhưng ánh lên đầy sát khí.

Bà nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Trần Tĩnh, tôi biết cô ghét tôi, nhưng cô đang li gián tôi với chồng tôi. Những đứa con cô đều do tôi nuôi nấng, cô bịa đặt thị phi để hủy hoại mối quan hệ giữa chúng tôi, cô rắp tâm hãm hại tôi.”

Trần Tĩnh cười lạnh, giễu cợt, cũng không có đáp lại bà ta.

Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc tối sầm lại, anh chậm rãi đứng lên, lạnh lùng và uy nghiêm nói: “Có phải là bịa đặt thị phi hay không? Có cần tôi mang bà trở về quân khu điều tra 24 năm trước đã xảy ra chuyện gì không?”

Khuôn mặt An Hiểu lập tức tái nhợt khi anh bị câu nói ‘trở lại quân khu’ sợ hãi, khí thế của bà đột nhiên chìm xuống, bà lo lắng nuốt nước bọt.

Kiều Huyền Thạc đứng về phía mẹ ruột của mình là chuyện bình thường, bà ta không thể đấu lại Trần Tĩnh lúc này, nhưng cơn giận này cũng không thể nuốt được.

Bà hoảng sợ nhìn Kiều Huyền Thạc, nắm chặt tay, giọng điệu khó chịu: “Lúc trước là tôi đã sai, nhưng xin đừng tin lời nói một chiều của Trần Tĩnh.”

Sau khi nói xong, bà ta nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hi với đôi mắt hung dữ, và giận dữ hét lên: “Nhược Hi, đi theo mẹ.”

Bạch Nhược Hi cho rằng thật nực cười, vì cái muốn cô phải đi theo?

An Hiểu đang hờn dỗi trong lòng, vội vàng chạy tới nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hi: “Cùng mẹ đi về, những người này không liên quan gì đến con, đừng có mặt dày dây dưa cùng bọn họ nữa.”

 

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 324"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

vua-gap-da-yeu-doc-sung-vo-be-nho
Vừa Gặp Đã Yêu Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ
Tháng 10 25, 2021
Vô thượng Luân hồi chi môn
Vô thượng Luân hồi chi môn
Tháng 10 31, 2023
cuồng y và nữ thần băng giá
Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá
Tháng 1 4, 2024
Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế 
Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
Tháng 10 13, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com