Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 337
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 337: HỎI TỘI.
Kiều Huyền Thạc không khỏi mừng thầm, trong lòng tràn ngập kích động, tràn ra trên mặt, vẻ ngoài lạnh lùng lập tức tan rã, nở nụ cười nhàn nhạt, nhịn không được.
Bác sĩ cầm tờ giấy còn lại: “Hai người này, Doãn Nhuỵ và Doãn Đạo, cũng không phải quan hệ họ hàng thân thuộc, kết quả phân tích dữ liệu rất khác nhau.”
Lông mày của Kiều Huyền Thạc khẽ cau lại và đôi mắt chìm xuống, kết quả này khiến anh rất ngạc nhiên.
Tưởng rằng chỉ có Doãn Âm được nhận nuôi, nhưng hóa ra Doãn Nhuỵ cũng được nhận làm con nuôi.
Kiều Huyền Thạc đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Bác sĩ đột nhiên dài giọng: “Nhưng thật kỳ lạ … Ngược lại, hai người này lại là quan hệ thân thuộc.”
“ Ai?” Kiều Huyền Thạc hồi phục và nhìn bác sĩ đầy lo lắng.
Bác sĩ cầm kết quả của Bạch Nhược Hi và Doãn Đạo đưa cho Kiều Huyền Thạc: “Chúng tôi vừa phân tích, hai người này là có quan hệ thân thuộc với nhau.”
Ngay lúc đó, trái tim của Kiều Huyền Thạc đập mạnh, giống như đánh trống, lập tức nhận lấy kết quả của hai người họ, có rất nhiều đồ thị và đường thẳng mà anh ấy không thể hiểu được, nhưng anh ấy thấy rõ Bạch Nhược Hi và Doãn Đạo, hai cái tên này.
“Mối quan hệ của họ là gì?” Kiều Huyền Thạc hỏi.
Bác sĩ: “Không chắc, thường thì mối quan hệ ADN giữa cha mẹ và con cái là kết quả tuyệt đối. Còn đối với kết quả này thì chỉ có quan hệ họ hàng, có thể là anh chị em, họ hàng, anh em họ hàng hoặc giữa các thế hệ. Có rất nhiều khả năng, nhưng trong phạm vi quan hệ huyết thống.”
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại và đưa tất cả thông tin cho bác sĩ: “Hai thông tin này viết trung thực và không cần thiết phải sửa chúng. Ngoài ra, bất kể ai đến lấy bản báo cáo, bạn không bao giờ được tiết lộ mối quan hệ huyết thống giữa Bạch Nhược Hi và Doãn Đạo.”
“Chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình.”
Những lời này khiến Kiều Huyền Thạc cảm thấy xấu hổ.
Chính anh đã để cho những bác sĩ chuyên môn mất y đức vào giờ phút này.
Nhưng trước hiểm nguy, khát khao sinh tồn là bản năng của con người, bác sĩ cũng không dám chống lại súng đạn.
Kiều Huyền Thạc nặn ra một nụ cười nhẹ, gật đầu đồng ý rồi lễ phép vỗ vai bác sĩ: “Các anh vất vả rồi.”
Vị bác sĩ sửng sốt trước sự nhiệt tình đột ngột của anh và sững người.
Kiều Huyền Thạc quay người định bỏ đi, nhưng lại thấy A Lương và một y tá đang đắm chìm trong một trò chơi.
Anh bước tới và dừng lại cạnh A Lương, cảm thấy đặc biệt tốt, và nói với giọng nhẹ nhàng: “A Lương.”
“Có.” A Lương đột ngột đứng lên, cực nhanh, tư thế mạnh mẽ bạo liệt.
Cô y tá sợ tới mức hất văng điện thoại di động trong tay, “Aaaaa …” Hét lên một tiếng, bị A Lương làm cho giật mình, kinh ngạc nhìn điện thoại di động vỡ vụn trên mặt đất, sau đó nhìn A Lương hai tay buông xuống, hồi lâu không có đáp lại, bộ dáng há hốc mồm rất là bất lực.
A Lương vẫn đứng rất nghiêm trang.
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, nhẹ nhàng ra lệnh: “Cậu không cần theo tôi trở về, xe để cho cậu, đưa những y tá và bác sĩ này về nhà, mua điện thoại di động mới bồi thường cho người ta.”
“Rõ.”
Sau khi ra lệnh, Kiều Huyền Thạc đã tiến một bước dài và rời đi.
Vài bác sĩ chợt thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm.
A Lương tội lỗi bước đến bên cầm chiếc điện thoại bị nứt màn hình, anh chạm vào màn hình và thì thầm: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ mua cho cô một cái mới.”
Tiểu Khiết nhìn bộ dạng nghiêm nghị của A Lương, đột nhiên nói những lời nhỏ nhẹ như vậy, tương phản quá lớn khiến cô không nhịn được muốn cười.
Tiểu khu Xuân Điền Lí.
Bạch Nhược Hi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường nhìn màn hình điện thoại, tắt lại mở, tắt lại mở.
Kiểm tra sóng điện thoại, kiểm tra tín hiệu.
Không có vấn đề gì về mọi mặt, nhưng không thấy cuộc gọi của Kiều Huyền Thạc.
Cô đang cáu kỉnh lăn lộn trên giường cầm điện thoại.
Còn hai ngày nữa là tiệc đính hôn của Hách Nguyệt, Kiều Huyền Thạc rất tức giận với cô, cô có nên tham dự không? Kết quả ADN năm ngày mới có, và cô bây giờ đang buồn bã, không biết phải làm gì.
Nếu kết quả xét nghiệm là cô không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Thạc, mà bây giờ cô lại hành động như vậy khiến Kiều Huyền Thạc thất vọng, không yêu cô nữa, vậy thì nên làm thế nào?( ai chứ anh Thạc là e đảm bảo si tình max level chị đừng lo nhé
Nếu bây giờ dỗ dành anh ấy vui vẻ trở lại, mà kết quả thành anh chị em thì lại phải chia lìa lần nữa, chia tay hoàn toàn, không liên lạc được với nhau.
Vậy thì hiện tại dỗ dành anh có ý nghĩa gì đâu?
“Ahhhhh …” Bạch Nhược Hi đang vò đầu bứt tóc lăn lộn trên giường: “khó chịu quá, khó chịu quá …”
Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
Vẫn còn đó ngọn lửa yêu thương khao khát cháy bỏng trong trái tim.Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
Tinh thần rã rời uể oải.
Loay hoay một hồi lâu, cô không nhịn được cầm điện thoại bấm vào số điện thoại của Kiều Huyền Thạc.
Chuông đang reo. Chỉ sau hai tiếng bíp. Sau đó, cuộc gọi bị từ chối.
Kiều Huyền Thạc trực tiếp cúp điện thoại.
Bạch Nhược Hi kinh ngạc đưa điện thoại ra khỏi tai nhìn màn hình khiến cô hụt hẫng.
Cố tình không trả lời điện thoại của cô sao?
Có vẻ như anh đang thực sự tức giận.
Bạch Nhược Hi lấy hết can đảm và quay số lần thứ hai.
Kết quả là lần này chỉ có một âm thanh và cuộc gọi bị ngắt luôn.
“Không thể nào.” Bạch Nhược Hi nhìn vào màn hình một lần nữa và tự lẩm bẩm một mình: “Anh ba, anh giận thật sao?”
“Chẳng lẽ em sai rồi sao? Tam quan của tôi là đúng đắn và tôi không yêu anh trai mình. Điều này cũng sai phải không?” Cô lẩm bẩm một mình.( Tam quan gồm nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.)
Bạch Nhược Hi quẳng điện thoại sang một bên, vò đầu bứt tóc rối bời rồi vùi xuống giường.
“ Anh ba, xin lỗi …”
Ngày hôm sau, buổi trưa.Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
Bệnh viện Sản nhi. Trong phòng bệnh Vip.
Sau khi Kiều Huyền Thạc gõ cửa, anh chậm rãi bước vào, Doãn Nhuỵ đang nằm trên giường nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đến thăm, mặc dù anh đến tay không nhưng cô vẫn vô cùng vui vẻ.
Cô cao hứng bật dậy khỏi giường, dùng hai tay sờ lên tóc, chỉnh lại kiểu tóc và quần áo, nụ cười trên mặt rạng rỡ và hưng phấn, cô nhìn Kiều Huyền Thạc bằng đôi mắt nóng bỏng, khẽ lẩm bẩm: “Huyền Thạc, anh cuối cùng cũng tới đây thăm em. Em bị thương như vậy anh lại không tới, em cứ cho rằng anh….anh…….”
Vừa nói, nước mắt liền tràn ra khóe mắt, như hoa lê trong mưa, yếu đuối bắt đầu khóc đáng thương. ( hoa lê trong mưa là điển tích điển cố ý chỉ ng con gái xinh đẹp íu đúi mỏng manh dễ vỡ khóc trông vô cùng đáng thương ạ. Các bác có thể sợt gu gồ là “lê hoa đái vũ”để tìm hiểu sâu hơn)
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh đi đến bên Doãn Nhuỵ.
Anh làm ngơ trước nước mắt của Doãn Nhuỵ, giọng điệu lạnh lùng, gằn từng chữ:
“Doãn Nhuỵ”
“Dạ?” Doãn Nhuỵ ngước nhìn anh, những giọt nước mắt rơi xuống má cô như hạt đậu lớn.
“Hãy thu lại những giọt nước mắt rẻ tiền của cô đi.” Anh lạnh lùng gằn từng tiếng.
Doãn Nhuỵ sững sờ, bất động.
Thái độ gay gắt và lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc đối với cô khiến cô không thể chấp nhận được một lúc, cô ngước nhìn anh với vẻ khó tin.
“Cô thấy là tôi nên tống cô vào tù thì tốt hơn, hay trực tiếp giết cô sẽ tốt hơn?”
Đôi môi Doãn Nhuỵ khẽ run lên, hoảng hốt hoảng hốt, giọng điệu run lên: “Huyền, Huyền Thạc … ý anh là gì?”
Kiều Huyền Thạc nheo lại đôi mắt sâu thẳm với một đường cong khinh thường nơi khóe miệng, nhẫn tâm hỏi: “Có cần tôi đếm từng tội danh một không, hay là để cô tự mình kể ra?”
Anh lạnh lùng đến mức Doãn Nhuỵ lắc đầu giả vờ vô tội: “Em không hiểu, Doãn Nhuỵ em không thẹn với lương tâm, em không hiểu anh nói gì.”
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com