Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 338
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 338: PHÁT ĐIÊN
Hay cho câu không thẹn với lương tâm.
Kiều Huyền Thạc giận dữ nhìn Doãn Nhuỵ như chim ưng nhìn con sói.
Doãn Nhuỵ chột dạ và hoảng sợ, cô nuốt nước bọt ừng ực vì lo lắng, toàn thân mềm nhũn và ánh mắt chợt lóe lên.
Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hỏi: “Cô mang thai như thế nào thì không ai biết, nhưng cô nói mình bị Nhược Hi thuê người hãm hại thì hãy đưa ra chứng cứ ra đây.”
“Nếu em có bằng chứng, còn ngồi ở đây nói chuyện ở đây sao? Em sẽ trực tiếp yêu cầu cảnh sát bắt cô ta.”
Kiều Huyền Thạc chế nhạo, và hỏi một cách bình tĩnh: “Làm sao cô biết là do cô ấy làm?”
“là ba người đàn ông đó nói.”
“Ai?”
“Không biết.”
“Ở đâu.”
“Quên rồi.”
Hai người đối mặt nhau, Doãn Nhuỵ giả vờ bình tĩnh, câu nào cũng khẳng định chắc nịch.
Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc vô cùng khó coi, kìm nén lửa giận trong lòng, muốn bóp chết cô ta ngay lập tức.
“Vậy cô còn nhớ được cái gì?” Anh gằn từng chữ nói.
Doãn Nhuỵ cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu, giận dữ mắng: “Em nhớ bọn họ nói là do Bạch Nhược Hi sai khiến, e không biết gì nữa, em đã bị làm ô uế rồi, anh không đau lòng vì em chút nào sao? Anh không thương xót em chút nào sao?”
“Đau lòng? Thương xót?” Kiều Huyền Thạc cười lạnh và chế nhạo.Cập nhật chương mới nhất tại N hayho. com | Nhảy hố truyện
Doãn Nhuỵ nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi tức giận hỏi: “Anh đã hứa với em là không được qua lại với Bạch Nhược Hi, em sẽ giúp anh cắm USB vào máy tính của anh trai em, em giúp anh ăn trộm thông tin của anh trai em. Anh trai em bây giờ coi em như kẻ thù. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tất cả những điều tốt đẹp của anh đối với em đều là giả dối sao?”
“Đều là giả.” Kiều Huyền Thạc thốt ra một câu dứt khoát, không chút kiêng kỵ.
Sắc mặt của Doãn Nhuỵ đột nhiên trở nên tái nhợt, đôi mắt tức giận trở nên man rợ, nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc một cách hung dữ.
Giọng điệu lãnh đạm của Kiều Huyền Thạc đe dọa: ”Cô hãy hưởng thụ tốt mấy ngày tới, một khi tôi tìm ra bằng chứng tội ác của cô, tôi sẽ không nhân từ.”
Doãn Nhuỵ dùng hết sức cắn chặt môi dưới, cắn tới chảy máu, hai mắt đỏ bừng, nắm đấm vừa nắm chặt vừa run lên vì tức giận, cô gầm lên như kẻ mất trí: “Tại sao? Tại sao anh lại làm điều này với em, em đã làm gì sai?”
“Sợi dây chuyền Vĩnh Hằng của Nhược Hi, bức thư tình, số điện thoại của tôi và còn ơn cứu mạng tôi, cô đã động tay động chân không ít đâu nhỉ? Cô đã sai khiến Đường Lập Đức hãm hại Nhược Hi, sai khiến mẹ kế và Bạch San San gây rắc rối cho cô ấy, vu khống nhiều tội danh cho Nhược Hi, và chia rẽ quan hệ của cô ấy với mọi người … Những gì cô đã làm, tôi có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.”
“Em không có.” Doãn Nhuỵ vẫn cố chấp, nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc bằng ánh mắt dữ tợn.
Kiều Huyền Thạc bóp chặt cằm cô ta.Cập nhật chương mới nhất tại N hayh o. com | Nhảy hố truyện
Doãn Nhuỵ kêu lên một tiếng đau đớn, cô dựa vào bức tường bên giường, nước mắt chảy dài vì đau đớn.
“Tôi có thể nhìn thấy cái mặt dày gan lì của cô. Tốt lắm, cô cứ tiếp tục giả bộ, tôi nói cho cô biết, chỉ riêng tội đánh thuốc mê Nhược Hi đẩy cô ấy lên giường của anh trai cô, tôi đã muốn băm cô ra thành trăm mảnh rồi. Cô yên tâm mà tiếp tục làm điều xấu, tôi sẽ tìm cho cô một cách chết thích hợp.”
Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc hất mặt cô ta ra một cách lạnh lùng.
Doãn Nhuỵ ngã nhào tới góc giường, nằm sấp xuống.
Nước mắt cô giàn giụa, khóe mắt đờ đẫn nhìn góc phòng.
Sự thù địch trong mắt cô trở nên u ám và lạnh lùng, khuôn mặt méo mó của cô trở nên gớm ghiếc.
Cô bất động, cứ nằm sấp như vậy, tâm hồn tuyệt vọng của cô như điên như dại.
Kiều Huyền Thạc quay người rời đi, không nói một lời, bước hai bước thì dừng lại, quay lưng về phía Doãn Nhuỵ rồi từ tốn nói: “Cô là một người phụ nữ quá đáng sợ. Nếu tôi là Doãn Đạo, tôi cũng sẽ nghi ngờ thân phận cô, loại người thấp kém còn hơn cả súc vật.”
Vừa dứt lời, Kiều Huyền Thạc đã bước một bước và rời đi.
Nước mắt Doãn Nhuỵ chảy xuống từng giọt một.
Không cam lòng, không từ bỏ.
Ánh mắt ngây dại của cô ta đứng yên một lúc, trong chốc lát, cô đột nhiên phản ứng lại, giống như điên cuồng mà rút kim tiêm truyền dịch từ mu bàn tay ra, đứng lên như một kẻ điên, quét sạch tất cả đồ trên bàn đầu giường. .
“Ahhh …”
Tất cả các vật dụng rơi xuống bang, bang ,bang tạo thành tiếng rơi vãi trên mặt đất.
Tiếng la hét điên cuồng của cô cùng với âm thanh của đồ vật rơi xuống, cả phòng bệnh đầy những tiếng động đáng sợ và bi thương.
Cô đập phá mọi thứ, cùng những vật dụng trên bàn giải trí, các công trình công cộng của bệnh viện.
Tiếng đập phá đồ vật, tiếng la hét của phụ nữ và tiếng gầm rú tràn ngập căn phòng.
“ Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi, tôi hận các người … hận chết các người … Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh…..”
Trong phòng động tĩnh quá lớn, khiến các bác sĩ và y tá bị đều chạy vào.
Khu khám bệnh hoảng loạn, bệnh nhân la hét, đánh loạn lung tung như một kẻ điên.
“Bắt lấy cô ta, mau … cho cô ta một viên thuốc an thần.” Bác sĩ hét lên.
Một số y tá chạy đến, cố gắng hết sức để ngăn chặn hành vi điên rồ của cô ấy, bác sĩ tiến về phía cô ấy với một ống tiêm.
Doãn Nhuỵ vẫn chống cự, vùng vẫy và gầm lên: “Tránh ra, tránh ra … tránh ra …”
Một số bác sĩ và y tá đến, đè cô xuống giường và bắt cô phải dùng thuốc an thần.
Tập đoàn Vĩnh Hằng, văn phòng tổng giám đốc.
Bạch Nhược Hi chống tay nằm trên bàn làm việc, cằm chống lên mu bàn tay, hai mắt mở to nhìn màn hình điện thoại di động trước mặt, cả ngày không có tâm trạng làm gì.
Nghĩ đến kết quả ADN trong bệnh viện, nghĩ đến Kiều Huyền Thạc.
Từ tối hôm qua đến giờ phút này, cô đã gọi ba cuộc và gửi ba tin nhắn.
Cuộc gọi không được trả lời và tin nhắn cũng không được trả lời.
Lần đầu tiên Bạch Nhược Hi cảm thấy bất lực, lo được lo mất, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Ngày mai là lễ đính hôn của Hách Nguyệt.
Trên đống tài liệu trên bàn làm việc là thư mời do Hách Nguyệt gửi tới.
Những gì Kiều Huyền Thạc đã nói trước đó cứ vang lên trong tâm trí cô. Hai người đồng ý tham dự tiệc cưới của Hách Nguyệt, nhưng hiện tại có vẻ như anh ấy muốn tham dự một mình.
“Trả lời điện thoại đi anh ba.” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm một mình.
Vừa nói, cô vừa vuốt nhẹ đầu ngón tay trên màn hình để vẽ số điện thoại của Kiều Huyền Thạc, gọi lại vào điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc.
Chuông đã reo, tuy nhiên, anh vẫn không trả lời.
Bạch Nhược Hi bực bội ôm đầu, vùi cả mặt xuống mặt bàn.
Sau một hồi im lặng, cô đột ngột đứng dậy, cầm túi xách và điện thoại di động lên, nhét thiệp mời vào túi rồi rời đi và bước một bước dài.
Cô lao ra khỏi phòng làm việc, thư ký đột ngột đứng dậy, chưa kịp chào hỏi thì cô đã mạnh mẽ đi ngang qua bàn thư ký và để lại một câu: “Ngày mai tôi nghỉ ngơi, lịch trình và kế hoạch đều hoãn lại.”
“Dạ, vâng.” Thư ký đáp lại.
Bạch Nhược Hi nhanh chóng đi đến lối vào thang máy.
Rời khỏi Tập đoàn Vĩnh Hằng.
Trần Âu đi theo Bạch Nhược Hi, cùng nhau lên xe, khởi động xe và lái đi.
Trần Âu lái xe nghiêm túc nói: “ Bạch tiểu thư, cô đi đâu bây giờ?”
“Đi tìm Kiều Huyền Thạc, khu quân sự, nhà họ Kiều, bệnh viện, nơi nào cũng được chỉ cần tìm được anh ấy.” Bạch Nhược Hi trả lời với một giọng điệu quyết liệt.
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com