Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 340
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 340: Cầu xin anh ba tha thứ
Bạch Nhược Hi bước đến trước quầy lễ tân ở cửa và hỏi rất nghiêm túc: “ Điều kiện để đăng ký làm thành viên VIP của các người là gì?”
Nhân viên lễ tân nói rất lịch sự: “Chỉ mua một lần sản phẩm của chúng tôi trị giá 50 triệu, hoặc phí thường niên 500.000.”
Bạch Nhược Hi chết lặng.
Sững người một lúc, cằm gần như rơi ra, sau một lúc bình tĩnh, cô cười nhẹ nói: “Cám ơn, tôi chỉ hỏi thôi.”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi.
Hiện tại cô ấy không phải là người giàu có, và tiền vốn của công ty đều để quay vòng. Chủ tịch công ty như cô không có lương hàng tháng cao, là dựa vào chia hoa hồng cuối năm.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayho. com | Nhảy hố truyện full
Công ty này mới thành lập chưa đầy một năm, chưa chia hoa hồng, lương mấy chục nghìn tệ một tháng cũng không đủ vào cửa hàng trang sức này.
Cô không thể đến công ty để lấy tiền vốn đi được, như vậy quá vô trách nhiệm với công ty, hơn nữa các cổ đông khác cũng sẽ có ý kiến.
300 triệu cô kiếm được trên du thuyền đánh bạc cũng được đưa cho An Hiểu hết rồi.
Bạch Nhược Hi quay lại xe trong sự hổ thẹn.
Lại đành phải đợi trong xe.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ chập choạng tối, từ lúc tràn đầy năng lượng chờ đợi đến cạn kiệt năng lượng, trong lòng rối như tơ vò, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kì quái, lo lắng tựa đầu vào cửa kính xe.
“Đi ra, họ đi ra rồi.” Trần Noãn kích động hét lên, anh không cần Bạch Nhược Hi ra lệnh gì cả, anh lập tức khởi động xe, vội vàng đi theo sau.
Bạch Nhược Hi bất động, tựa mặt vào cửa kính xe, mà dời mắt nhìn chiếc xe quen thuộc.
Cô thấy toàn thân yếu đuối và tâm trạng xuống dốc.
Lần này, theo sau hơn nửa giờ nữa, Kiều Huyền Thạc đã đưa Triệu Toa Na tới một biệt thự cao cấp, sau khi cô ấy ra khỏi xe, Triệu Toa Na vẫn nằm trên mép cửa sổ xe của Kiều Huyền Thạc một lúc lâu.
Tâm trạng cô đã sa sút thảm hại và không thể vực dậy tinh thần chút nào.
Tuy nhiên, Trần Âu lại vô cùng kích động, cứ như người bắt gian, một mực bám theo, thỉnh thoảng còn buông lời than thở.
“Đại Tướng thay lòng đổi dạ rồi sao?”
“Bạch tiểu thư, cô cứ lạc quan đi, tôi thấy người phụ nữ đó cũng rất ưu tú, đàn ông thích phụ nữ trưởng thành và ổn định.”
“Bạch tiểu thư, lát nữa chị hãy hỏi đại tướng, quan hệ của anh với người phụ nữ đó là như thế nào.”
Bạch Nhược Hi bất lực mỉm cười, và hỏi một cách yếu ớt: Trần Âu, anh đang lo lắng cho tôi hay cho bản thân?
“Tất nhiên là cô rồi.” Trần Âu tràn đầy phẫn nộ: “Mong rằng Bạch tiểu thư ở bên cạnh đại tướng, cả đời này tôi sẽ làm vệ sĩ cho Bạch tiểu thư, như vậy là tôi toại nguyện.”
Quả nhiên vẫn có tâm tư riêng, nhưng tâm tư này thật là lớn.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại Nh ay ho. com | Nhảy hố truyện full
Ngoài cổng nhà họ Kiều.
Xe quân sự của Kiều Huyền Thạc đột ngột dừng lại.
Trần Âu bối rối hỏi: “Bạch tiểu thư, xe của đại tướng quân đột nhiên dừng lại, chúng ta nên vượt qua anh ấy và tiếp tục đi về phía trước, hay dừng lại ngay bây giờ?”
“Dừng lại.” Bạch Nhược Hi đứng thẳng dậy, nhìn xe quân sự trước cửa kính.
Kiều Huyền Thạc xuống xe cách cổng nhà họ Kiều 100m, A Lương phóng xe đi. Còn anh thì đứng yên, đút một tay vào túi quần màu xám bộ đội, nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Nhược Hi.
Trần Âu dừng xe và lo lắng quay lại nhìn Bạch Nhược Hi: “Bạch tiểu thư, anh ấy đã phát hiện ra chúng ta bám đuôi và đang nhìn về phía chúng ta. Tôi phải làm gì đây?”
Bạch Nhược Hi nhìn người đàn ông đang đứng trước đèn pha ô tô qua cửa kính xe, anh nheo mắt, có lẽ là do đèn xe quá sáng nên tầm nhìn của anh bị làm hạn chế.
Bạch Nhược Hi không để ý đến Trần Âu, suy nghĩ một chút, chậm rãi mở cửa xuống xe.
Cô đóng sầm cửa lại, bước đến chỗ Kiều Huyền Thạc.
Hai người cách nhau một thước, Bạch Nhược Hi dừng lại ngẩng đầu nhìn anh đối diện với ánh đèn, ánh sáng từ đèn xe chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt mang theo tia xa cách.
“Anh ba.” Bạch Nhược Hi nhẹ giọng nói trước.
Kiều Huyền Thạc im lặng, không trả lời cô, chỉ im lặng nhìn cô và không nói gì.
Bạch Nhược Hi lén vặn góc quần áo lo lắng, tiến lên một bước, lấy hết can đảm hỏi: “Em đã gọi rất nhiều cuộc cho anh, cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, tại sao anh lại không trả lời em?”
“Đây không phải là những gì cô muốn sao?” Giọng trầm khàn của Kiều Huyền Thạc vang lên.
Bạch Nhược Hi lắc đầu: “Chúng ta …”
“Nếu chúng ta là anh em, như lời cô đã nói, chúng ta không quen biết nhau, cả đời không gặp lại, vậy tại sao phải tìm kiếm tôi?”
“Nhưng… chúng ta vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ không …” Cô chưa kịp dứt lời, Kiều Huyền Thạc đã lập tức cắt ngang.
“Bạch Nhược Hi, cho anh hỏi lại em một lần, em đã từng yêu anh chưa?”
Bạch Nhược Hi vội vàng gật đầu, sốt sắng: “Yêu.”
“ Yêu bao nhiêu?” Kiều Huyền Thạc cau mày và lẩm bẩm một lần nữa, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
… Bạch Nhược Hi sững sờ, không biết trả lời câu hỏi của mình như thế nào.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn sàn nhà giải tỏa tâm trạng chán nản, hai người im lặng hồi lâu, anh nhìn Bạch Nhược Hi, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt khó chịu, gằn từng chữ:“Cô không thể trả lời vậy để tôi nói giúp cô. Giống như những người phụ nữ khác, cô thích hào quang của tôi, ngưỡng mộ, thích, và có thể yêu tôi một chút, nhưng cô không thực sự yêu con người tôi.”
“Không phải, em…”
“Đừng vội phủ nhận điều đó, tôi nghĩ tình yêu không có sự phân biệt tuổi tác, quê hương, giới tính, thậm chí là huyết thống, cô hiểu không?”
Cô hiểu, tất nhiên là cô hiểu.
Khi anh nói câu: Anh ước gì chưa từng quen biết cô trước đây, cô đã hiểu, kiểu đau lòng đó khiến cô rất khó chịu.
Trái tim của Bạch Nhược Hi hơi đau, cô lo lắng vươn ngón tay ra, cầu xin anh tha thứ cho mình, nhưng ngay khi đến gần, anh đã đút tay còn lại vào túi quần, không muốn cô cầm.
Hai tay cô buông thõng trên không, mắt dán vào túi quần anh, tim cô lại chùng xuống.
Trầm mặc chốc lát, Bạch Nhược Hi mới chậm rãi hạ hai tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Anh ba, anh tin em đi, em thật sự rất yêu anh, em xin lỗi vì những gì em đã nói, anh đừng tức giận được không, dù kết quả thế nào em cũng không muốn rời xa anh, muốn xuống địa ngục thì cùng nhau đi, em không bận tâm đến chuyện đó nữa.”
“ Em bận tâm.” Kiều Huyền Thạc nói xong, lập tức xoay người rời đi, dưới mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười, nhưng lại nhanh chóng giấu đi không để lại dấu vết.
Bạch Nhược Hi vội vàng chạy đến với anh, lo lắng kéo cánh tay anh, thở nhẹ rồi lo lắng lẩm bẩm: “Đúng vậy, em bận tâm, em bận tâm đến mối quan hệ không bình thường giữa chúng ta, nhưng em quan tâm đến anh nhiều hơn. Anh ba, đừng làm như vậy, mấy ngày nay anh phớt lờ em, em rất khó chịu, em…”
Khó chịu? Điều này thật khó chịu, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc trái tim anh đã phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ sao?
Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày, khóe miệng mỏng lẩm bẩm: “ Cô hãy nghĩ kỹ lại đi, đừng có chạy tới nói với tôi những chuyện này.”
Bạch Nhược Hi mếu máo, trái tim đau nhói, cô tựa trán lên cánh tay anh khẽ lay cánh tay anh, giọng cô nhẹ nhàng đến nghẹn ngào: “Anh ba, đừng tức giận được không? Xin lỗi, xin lỗi, tha lỗi cho em, được không?”
Kiều Huyền Thạc nheo mắt thật sâu, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười tà mị, nhìn mái đầu đen của cô đang dựa vào cánh tay mình.
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com