Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 341
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 341: CHĂM SÓC CHO TÔI
Bạch Nhược Hi nắm chặt tay Kiều Huyền Thạc.
Cô không có tự tin.
Sợ hãi, hoảng sợ và không còn cách nào ở bên anh sau khi trải qua bao nhiêu đau đớn, kiếp này cô có quá nhiều điều nuối tiếc.
Hai người bị ngăn cách bởi những ân oán và thù hận của thế hệ trước, và khả năng có thể nắm giữ nhau là rất nhỏ, cô không muốn vướng vào một rắc rối khác.
Triệu Toa Na trưởng thành và cẩn trọng hơn cô, ưu tú và tài giỏi hơn cô, nếu cô ấy thực sự có tình cảm với Kiều Huyền Thạc như Trần Âu nói, cô sẽ không thể so sánh với Triệu Toa Na.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại Nh ayho. com | Nhảy hố truyện full
Nếu để những người phụ nữ khác lợi dụng chen vào, cô sẽ rất hối hận.
Cho dù cùng nhau xuống địa ngục, chịu đựng sự lên án về mặt đạo đức, cô cũng không muốn rời xa anh nữa.
Bạch Nhược Hi ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau dịu dàng dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Anh ấy không có vẻ tức giận như cô nghĩ.
Nhưng thái độ vẫn lạnh lùng vô cùng.
“Anh ba…..”
Kiều Huyền Thạc đưa tay ra và từ từ đẩy tay Bạch Nhược Hi ra, nói với giọng tức giận: “Tôi không muốn thảo luận những vấn đề này với em bây giờ.”
Nói xong, anh đi ngang qua Bạch Nhược Hi và đi về phía biệt thự nhà họ Kiều.
Bạch Nhược Hi cắn nhẹ môi dưới, cảm giác khó chịu như bị lửa thiêu đốt.
Anh ấy đã thay đổi rồi sao.Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy hố truyện full
Có phải vì Triệu Toa Na xuất hiện mà anh trở nên như vậy?
Trước đây cô chỉ cần làm nũng, anh lập tức buông tay đầu hàng trước cô và sẽ tha thứ cho cô dù cô có sai như thế nào, bây giờ cô đã nói rất nhiều lời xin lỗi còn thú nhận với anh rằng cô rất yêu anh. Nhưng anh không đáp lại, thái độ thì lạnh nhạt, cô đã hoàn toàn hết hi vọng.
Anh đã thay đổi quyết định của mình rồi sao?
Bạch Nhược Hi khẽ cắn môi dưới, nước mắt đầm đìa, trái tim đang đau khổ của cô chợt nhói đau, nhìn bóng lưng hờ hững của anh từ từ rời đi, cô càng thêm hoảng sợ.
Hạnh phúc phụ thuộc vào sự tranh sủng, nhưng cô lại không ngừng đẩy anh ra.
Nếu một ngày nào đó Kiều Huyền Thạc không cần cô nữa, thì nhất định là do cô đã đẩy anh ra và tự mình gây ra lỗi lầm.
Càng nghĩ về điều đó, tim cô càng đau.
Kiều Huyền Thạc đứng bên ngoài cánh cổng sắt, ấn dấu vân tay rồi mở cửa lại, đẩy cửa bước vào, bước chân đột ngột dừng lại.
Sửng sốt bất động, lông mày của anh khẽ cau lại.
Anh cho mình năm giây để đợi Bạch Nhược Hi, nếu Bạch Nhược Hi vẫn không đuổi theo, thì anh đành phải hạ thủ thế xuống, lựa chọn tha thứ cho cô, anh không thể không chiếm lấy người phụ nữ anh thích.
Một hai ba……
“Anh ba, sao anh không thể tha thứ cho em?” Giọng Bạch Nhược Hi từ sau lưng truyền đến, càng lúc càng gần.
Kiều Huyền Thạc không khỏi nặn ra một nụ cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, bước vào cổng sắt, không có đóng cửa lại tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Nhược Hi theo vào sau cánh cổng sắt, lảm nhảm giải thích: “Em biết sai rồi. Em nói chúng ta cả đời không gặp lại là trong tình huống là anh em một nhà, em nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Sao anh không hiểu cho tâm trạng của em chứ? Hơn nữa, bây giờ em đã thông suốt. Em đang vướng vào luân thường đạo lý của con người, như vậy anh đang kết tội em sao? “
Kiều Huyền Thạc sải bước về phía Nam Uyển.
“Anh không thích em nữa sao?”
“…”
Kiều Huyền Thạc mở cổng biệt thự Nam Uyển, mở cửa sau khi bước vào, và thay giày ở lối vào.
Bạch Nhược Hi đứng ngoài cửa, đang băn khoăn không biết có nên vào hay không, thấy thái độ thờ ơ của Kiều Huyền Thạc, cô rất mệt mỏi.
Anh càng như vậy, cô càng lo lắng rằng anh sẽ yêu những người phụ nữ khác.
Kiều Huyền Thạc thay dép và phát hiện người phụ nữ phía sau vẫn chưa đi vào, anh ta lấy trong tủ giày ra một đôi dép của phụ nữ và ném chúng trước mặt Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi kinh ngạc nhìn đôi dép, sau đó nhìn Kiều Huyền Thạc đã bước vào.
Lời mời im lặng này có nghĩa là muốn để cô đi vào sao?
Bạch Nhược Hi suy nghĩ một chút, hiện tại trong gia đình này chỉ có anh hai và anh ba sống, cô không cần lo lắng.
Cô bước vào, thay giày, buông tay và đóng cửa.
Bước vào đại sảnh quen thuộc, Bạch Nhược Hi nhìn quanh, Kiều Huyền Thạc đột nhiên biến mất.
“Anh ba, anh ba…”
Kiều Huyền Thạc không trả lời cô, cầm một chai nước đá ra khỏi bếp, ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Bạch Nhược Hi sững sờ khi nhìn anh ta uống nước, hầu kết của anh dịch chuyển lên xuống rất quyến rũ, cử chỉ của anh rất cuốn hút. Sau khi uống nước xong, anh vặn nắp, đi đến trước mặt Bạch Nhược Hi và bước tới cầu thang.
Anh phớt lờ cô hoàn toàn?
Cô cũng khát nước, anh không hỏi có muốn uống nước không?
Dù cô đã nói như vậy, anh cũng vẫn thờ ơ với cô.
Anh thực sự muốn từ bỏ cô, hay là cố tình tỏ ra giận dỗi?
Bạch Nhược Hi vất vả và bước lên lầu lần nữa, cô lặng lẽ đi theo phía sau.
Kiều Huyền Thạc về phòng, mở cửa, quay đầu nhìn Bạch Nhược Hi ở cửa, Bạch Nhược Hi đứng sững ở cửa, gục đầu xuống rất bực bội.
“Còn muốn theo tôi tới bao giờ?
Bạch Nhược Hi yếu ớt thì thầm: “Cho đến khi anh chịu tha thứ cho em.”
“Em muốn tôi tha thứ cho em, cũng được. Còn tùy thuộc vào thái độ của em.” Anh mở toang cửa rồi dựa lưng vào cửa, Bạch Nhược Hi cau mày nhìn anh, rất khó hiểu, chỉ thấy anh nhàn nhạt nói hai chữ. : “Vào đi.”
Đi vào?
Bạch Nhược Hi do dự một lúc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng khó lường của người đàn ông, tâm trạng cô rất phức tạp, một lúc sau cô mới bước vào.
Kiều Huyền Thạc nhìn bước đi bất đắc dĩ của cô, không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt, miễn cưỡng đóng cửa lại rồi khoá luôn.
Cạch một cái, thân thể Bạch Nhược Hi hơi giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Anh ba, em về đây, đã muộn rồi, ngày mai em sẽ đến gặp anh.”
Kiều Huyền Thạc không ngăn cản cô, cũng không lên tiếng, lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi trắng.
Anh cởi áo sơ mi ra, để lộ làn da màu lúa mì khỏe mạnh, đường nét trên lưng hoàn hảo không chê vào đâu được, anh ném chiếc áo sơ mi vào giỏ quần áo bên cạnh, đứng ở giữa và quay mặt về phía Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi đã bị mê hoặc bởi sự nam tính của anh và không thể thoát khỏi nó.
Nhìn cơ bụng không chê vào đâu được, cô lén lút liếm môi khô khốc, hô hấp lập tức trở nên nóng rực, rối rắm, thậm chí khó chịu đến nói không lên lời.
Không khí trở nên loãng hơn, cả căn phòng tràn ngập khí chất nam tính của anh, toát ra vẻ quyến rũ mê hồn.
Bởi vì trước đó Kiều Huyên Hạo đã nói rằng anh từng trúng đạn, cô cố ý nhìn thân thể anh một cách cẩn thận, trước đây chưa từng nhìn kĩ.
Cô từng ngại ngùng không dám mặc hở hang và ngại không dám nhìn vào cơ thể của anh.
Sau khi nhìn một lượt, cô phát hiện ra rằng có một vết sẹo rất nhỏ ở thắt lưng và bụng của anh, và dường như nó đã mờ đi.
Kiều Huyền Thạc nhìn vào mắt Bạch Nhược Hi với nụ cười như có như không, anh đưa tay lên thắt lưng trên cạp quần, khéo léo kéo mạnh một chút.
“Lách cách.”
Trong phút chốc, hồn phách của Bạch Nhược Hi cũng bị kéo lại, hoảng sợ nhìn anh rồi ngượng ngùng lẩm bẩm: “Anh ba, anh … anh định làm gì?”
Kiều Huyền Thạc rút thắt lưng ra ném vào góc giỏ quần áo, nheo ánh mắt tà mị đầu ngón tay mảnh khảnh cởi cúc quần, giọng điệu khàn khàn nói, “Chuẩn bị đi tắm, muốn tôi tha thứ cho em, chỉ cần chăm sóc tốt cho tôi. “
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com