NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 346

  1. Home
  2. Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full
  3. Chương 346
Prev
Next

Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu

Tác giả: Bạch Nhược Hy

Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị

CHƯƠNG 346: CHỊ EM VUI SƯỚNG

Anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, xoay người ném chiếc nhẫn về phía hướng khu vườn.

Chiếc nhẫn lấp lánh lóe lên ánh sáng chói lọi dưới ánh mặt trời, tạo nên một vầng sáng hoàn hảo như một ngôi sao băng, cuối cùng rơi xuống và chìm vào bãi cỏ trong vườn.

Bạch Nhược Hi sững sờ, vô cùng kinh ngạc.

Khi Lam Tuyết đưa chiếc hộp này cho cô, thái độ cũng rất lãnh đạm, cũng không có ý lưu luyến hoài niệm.

Cô đã nhìn thấy nó ngay Lam Tuyết đưa cho cô, đó là một chiếc nhẫn, cô nghĩ nó sẽ khơi dậy một chút cảm xúc hoặc ký ức của Hách Nguyệt.

Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng anh ta còn vô cùng dứt khoát và tuyệt tình, trức tiếp nèm bỏ nó như vậy.

Có lẽ người đàn ông này đã từng rất muốn kết hôn với Lam Tuyết, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng. Sau khi ném chiếc nhẫn, Hách Nguyệt quăng chiếc hộp vào trong góc.

Bạch Nhược Hi lúng túng không biết phải nói gì, Lam Tuyết là bạn tốt của cô, còn Hách Nguyệt là bạn tốt của người đàn ông cô yêu. Mối quan hệ này có chút khó xử: “Hôm nay khách khứa cũng không ít, anh Nguyệt, chẳng lẽ anh không cần phải ra tiếp đón một chút sao?”

Hách Nguyệt chậm rãi cúi đầu, hai tay đút túi quần, thoải mái nói: “Bạn của tôi hôm nay đến đây chỉ có hai người. Bộ Dực Thành có việc không tiện tham dự. Còn lại tất cả họ đều là người thân, bạn bè của bố mẹ tôi và những người được thuê tới. Những lúc như này rất thích hợp để bọn họ xã giao tạo mối quan hệ.”

Bạch Nhược Hi đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho anh, không thể kìm nén mà thở dài nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.

Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, Kiều Huyền Thạc bỗng nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, đem cô ôm vào trong lồng ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chúng ta ra ngoài vườn đi dạo đi, không quấy rầy anh ấy một mình.”

“Anh Nguyệt, vậy thì chúng tôi … “

Bạch Nhược Hi còn chưa nói xong, Hách Nguyệt đã lên tiếng:” Cùng nhau đi đi, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí một chút.”

Nói xong, không đợi Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc kịp phản ứng, anh liền bước qua hai người họ và đi về phía cửa.

Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc nhìn nhau, ngầm hiểu rồi ngay lập tức đi theo.

Ngoài vườn.

Các loài hoa đẹp tranh nhau đua sắc, khắp nơi, trên sân khấu…đẹp không sao tả xiết.

Những người phục vụ sắp xếp đồ trang trí xung quanh bàn rất bận rộn, đầu bếp cũng chuẩn bị rất nhiều món ăn nhẹ.

Người dẫn chương trình đang bận rộn sắp xếp trình tự của chương trình với ban nhạc và các nghệ sĩ biểu diễn.

Hách Nguyệt đi phía trước mặt Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi, anh ta bước thẳng lên sân khấu, đến trước sân khấu thì dừng lại, suy tư nhìn sân khấu lớn trước mặt.

Gương mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc đi đến chỗ anh ta, dừng lại và nhìn theo anh lên trên sân khấu.

Hai bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc rơi vào trong mắt Bạch Nhược Hi, cô kinh ngạc tiến lên hai bước, ánh mắt hướng về hai bé gái mặc váy múa ba lê ở trên sân gọi to: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, làm sao các con lại ở chỗ này?”

Hai bé gái nghe thấy giọng nói của Bạch Nhược Hi lập tức nhìn về phía cô, vô cùng ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, lao ra khỏi sân khấu và chạy về phía Bạch Nhược Hi.

“Dì Hi.”

Hai đứa trẻ đồng thanh gọi, giang hai bàn tay nhỏ bé như hai con thiên nga xinh xắn, hai bím tóc tung tăng, giọng nói lanh lảnh nghe ngọt ngào như mật.

Bạch Nhược Hi vội vàng chạy đến và đứng dưới sân khấu, dang tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

Chiều cao của sân khấu vừa đủ để hai đứa trẻ bốn tuổi cao ngang với đầu cô, cô hồi hộp nhìn hai đứa trẻ sinh đôi đáng yêu, khuôn mặt hai đứa bé được trang điểm nhẹ và trên đầu rắc ít kim tuyến, lấp lánh chói lóa dưới ánh nắng mặt trời.

Kiều Huyền Thạc và Hách Nguyệt đều chậm rãi tiến về phía trước, đứng phía sau cô. Hai người đàn ông to lớn bị thu hút bởi hai cô gái nhỏ xinh đẹp dễ thương trước mặt và chăm chú nhìn không rời mắt.

“Sao các con lại ở đây? Mẹ các con đâu?”

Hoan Hoan chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Mẹ không đến, là cô giáo đưa chúng con đến đây.”

Bạch Nhược Hi biết rằng Hoan Hoan, Lạc Lạc đang học múa ba lê trong một vũ đoàn múa. Giáo viên dạy múa của hai đứa bé là những vũ công rất nổi tiếng, cũng là bình thường nếu nhà họ Hách mời bọn họ đến đây, nhưng vì sao Hoan Hoan, Lạc Lạc cũng xuất hiện ở đây?

“Mẹ có biết các con đến đây không?”

Lạc Lạc gật đầu: “Hôm nay mẹ con mới biết. Mẹ con không cho cô giáo đưa chúng con ra ngoài biểu diễn nên chị gái con khóc, con cũng khóc, còn cô giáo thì suýt chút nữa cũng khóc, nên mẹ con đã đồng ý.”

Bạch Nhược Hi không khỏi cau mày, chậm rãi nhìn về phía giáo viên dạy múa. Cô giáo kia cũng đã thay trang phục múa ba lê và rất hào hứng giao tiếp với người dẫn chương trình.

Đối với cô giáo kia mà nói, cơ hội như thế này quả thực là một cơ hội hiếm có, hai bé gái vốn có vẻ ngoài vô cùng xinh xắn dễ thương, nhìn trông đã rất đáng yêu rồi, cô giáo này xem ra cũng là có tâm tư tính toán để muốn được nổi bật trong khung cảnh lớn như thế này.

Xem ra không phải do Lam Tuyết sắp đặt.

Đây thực đúng thật là nghiệt duyên mà.

“Hai cô bé xinh đẹp này là ai vậy? Thật đáng yêu quá đi.” Giọng nói của Hách Nguyệt truyền đến, Bạch Nhược Hi không khỏi khẽ giật mình.

Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Hách Nguyệt, trong lòng cam thấy bất an.

Vừa rồi đem chiếc nhẫn của Lam Tuyết trả lại cho anh ta, cũng bị anh ta ném cho bay thật xa, nếu nói cho anh ta biết hai đứa trẻ này là con gái song sinh của Lam Tuyết thì liệu chúng có bị ném ra ngoài không?

Bạch Nhược Hi nghe Lam Tuyết nói rằng cô bé rất có năng khiếu nhảy. Hai cô bé đã bắt đầu tự luyện tập qua các video ở nhà khi mới 2 tuổi rưỡi, sau đó được đi học múa theo lớp huấn luyện chuyên nghiệp. Trong sáu tháng gần đây, cúp lớn, cúp bé cho hạng mục dành cho thiếu nhi đã chất đầy trong nhà.

Khi Bạch Nhược Hi đang chìm trong suy tư, thì Hoan Hoan, Lạc Lạc đã không thể chờ đợi mà trả lời câu hỏi của Hách Nguyệt:

“Con tên là Lâm Hoan Hoan.”

“Con tên là Lâm Lạc Lạc.”

Hai bé gái giới thiệu xong, liền lùi lại phía sau đứng song song cạnh nhau tạo thành tư thế múa ba lê kinh điển, chân kiễng lên, hai tay móc vào trong, nở nụ cười dễ thương và vô cùng rực rỡ, đồng thanh nói: “Chúng con là chị em vui sướng.” (Hoan – Lạc trong tiếng TQ có nghĩa là vui vẻ, sung sướng)

Hách Nguyệt bị thu hút bởi sự xuất hiện của hai cô bé trước mặt mình, liền tiến về phía hai tay lên chống lên sân khấu, ngả người về phía trước, nhìn hai bé gái hỏi: “Các con bao nhiêu tuổi?”

“Bốn tuổi lẻ hai tháng.”

Hai đứa bé đồng thanh nói rồi khoác tay lên đầu hợp nhất với nhau, nhẹ nhàng xoay thành một vòng tròn.

Ngay cả Kiều Huyền Thạc thường ngày ít khi nói cười cũng bị hai bé gái thu hút, đứng trước mặt Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào hai cô gái nhỏ dễ thương, không tự chủ được cảm khái nói: “Thật đáng yêu, chúng ta sau này cũng sẽ sinh hai cô con gái đi.”

Bạch Nhược Hi không khỏi quay đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, rất nghiêm túc hỏi, “Anh Ba, anh đang nói gì vậy? Làm sao chúng ta có thể sinh con được?”

Kiều Huyền Thạc không khỏi cau mày, nhìn vào đôi mắt lo lắng của Bạch Nhược Hi, chợt nhớ ra rằng cô vẫn chưa biết về báo cáo kết quả xét nghiệm ADN. Nhưng anh cũng không vội vàng nói cho cô biết.

Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

Anh chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Nhược Hi, dùng hai tay ôm lấy vai cô, hạ giọng nghiêm túc hỏi: “Nếu có thể, em có đồng ý sinh con cho anh không?”

“Anh không biết xấu hổ, sao lại có thể nhắc đến vấn đề này bây giờ.” Bạch Nhược Hi vừa ngại ngùng vừa xấu hổ nhẹ nhàng đấm vào anh một cái. Nhưng đối với bộ ngực cường tráng kia của anh mà nói, cú đánh này của cô không đau cũng không ngứa, không mảy may có chút cảm giác nào.

Kiều Huyền Thạc chỉ cười và nắm tay cô.

Hai người bọn họ mải anh anh em em mà quên mất Hoan Hoan, Lạc Lạc đang ở đó.

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 346"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

bát gia tái xuất
Bát Gia Tái Thế
Tháng 8 11, 2023
Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp
Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp
Tháng 5 27, 2022
505f6bcdab33b0eb967af805ad73e0d5
Ông Chú Già Và Mẹ Đơn Thân
Tháng mười một 25, 2022
thiên y tiêu dao bìa
Thiên Y Tiêu Dao
Tháng 1 12, 2024
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com