Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 347
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 347: BA CỦA HAI ĐỨA TRẺ
Hách Nguyệt vươn tay ra kéo cặp song sinh lại phía mình, mỗi tay ôm một bé, nở một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng hỏi: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, các con định biểu diễn tiết mục gì vậy?”
“Múa Ba lê ạ. “
Hoan Hoan chỉ vào em gái mình và nói: “Em gái con là một chú thiên nga nhỏ.”
“Chị gái con cũng là một thiên nga nhỏ.” Lạc Lạc cũng chỉ vào hoan Hoan và nói. Hai cô bé nhìn nhau, mỉm cười một cách ngây thơ và lém lỉnh rồi nghiêng người nhìn cô giáo ở phía sau, đồng thanh nói: “Cô giáo chính là thiên nga mẹ.”
“Hai thiên nga nhỏ ơi, các con xin xắn như vậy, chắc hẳn ba và mẹ của các con cũng rất xinh đẹp nha.”
“Dạ, đúng vậy, mẹ con rất đẹp.” Hoan Hoan cười một cách vui vẻ.
“Ba rất xấu.” Lạc Lạc mếu máo nói.
Hoan Hoan không vui nói: “Ai nói ba xấu chứ, ba cũng rất đẹp mà.”
“Ba xấu, chính mẹ nói với em mà.”
“Nhưng mẹ bảo chị ba rất đẹp.”
Hách Nguyệt không khỏi nhíu mày nói, bị hai cô bé đáng yêu trước mặt làm cho trái tim cũng cảm thấy mềm ra, ngay cả cãi nhau cũng rất đáng yêu: “Các con rốt cuộc có mấy người ba?”
Hoan Hoan, Lạc Lạc lập tức cụp mắt xuống, miệng mím chặt đầy phiền muộn nói: “Không biết. Chúng con chưa gặp ba.”
Khuôn mặt Hách Nguyệt chợt chìm xuống, bình tĩnh nhìn vào mắt hai chị em. Đôi mắt to tròn, trong veo vô cùng đẹp, thế nhưng lại khiến cho anh nhìn thấy khí chất của ai đó, nhìn có chút giống, lại cùng là họ Lam.
Anh không nhịn được liền hỏi: “Mẹ các con tên là gì?”
“Lam Tuyết.”
Hai chị em đồng thanh đáp lại, giọng nói lớn hơn một chút, làm cho Bạch Nhược Hi lúc này mới quay lại.
Bạch Nhược Hi sau khi kinh ngạc hoàn hồn muốn hô: “Đừng …” Tuy nhiên đã không thể ngăn lại được nữa.
Hai đứa bé đã nói ra tên của Lam Tuyết.
Sắc mặt của Hách Nguyệt nhất thời chìm xuống, toàn thân cứng ngắc nhìn hai chị em, sửng sốt đến nữa ngày cũng không có phản ứng.
Bạch Nhược Hi lo lắng chạy đến, ôm lấy Hoan Hoan và Lạc Lạc, che chở cho họ, cô lo lắng nhìn Hách Nguyệt nói: “Anh Nguyệt, chuyện ân oán của người lớn không liên quan gì đến bọn trẻ. Xin anh đừng trút giận lên hai đứa nhỏ.”
Hai đứa trẻ dễ thương không hiểu chuyện gì, lo lắng nhìn về phía Hách Nguyệt, liền nhận ra sắc mặt anh đã thay đổi, từ một ông chú đáng yêu và ấm áp như ánh mặt trời trong phút chốc liền biến thành một ông chú vẻ mặt nghiêm túc vô cùng đáng sợ.
“Con bao nhiêu tuổi?” Hách Nguyệt hỏi lại một lần nữa, lần này giọng điệu của anh vừa khẩn trương vừa nghiêm khắc.
Bạch Nhược Hi vội vàng giải thích: “Lam Tuyết nói, đây là con của cô ấy với người bạn trai sau này, không liên quan gì đến anh.”
Hách Nguyệt nhận thấy hai khuôn mặt đáng yêu trở nên hoảng hốt, đôi mắt to tròn đó nhìn anh như nhìn thấy một con quái vật biến đổi.
Anh vội vàng trấn tĩnh lại tâm trạng, cố nặn ra một nụ cười nhạt, hạ giọng nói xuống thấp hơn, chậm rãi hỏi: “Hai đứa vừa mới nói với chú là bốn tuổi hai tháng có đúng không?”
Hoan Hoan, Lạc Lạc cùng nhau gật đầu, hai cái đầu nhỏ gật gật rất nhanh và đều.
Hách Nguyệt cắn chặt môi dưới, chịu đựng sự kích động trong lòng, hai tay nắm chặt, lùi lại phía sau ba bước rồi lập tức xoay người đi về phía biệt thự.
Kiều Huyền Thạc ở một bên nhìn thật lâu, phát hiện có chuyện không đúng nên vội đuổi theo Hách Nguyệt, Bạch Nhược Hi vội vàng trấn an hai đứa trẻ.
“Nguyệt …” Kiều Huyền Thạc bước tới, đi song song cùng với Hách Nguyệt, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Trờ về tìm nhật ký.” Hách Nguyệt buột miệng, không ngừng bước những bước vội vàng.
“Cậu nghi ngờ hai đứa nhỏ là con của cậu sao?”
Giọng nói của Hách Nguyệt kích động nhưng rất kiên định: “Nếu tôi nhớ không lầm, tôi và người phụ nữ đó đã chia tay được bốn năm tám tháng. Vậy cô ấy đã có thai trước khi chúng tôi chia tay. Tôi phải điều tra chuyện này cho rõ?”
“Mẹ của hai đứa trẻ sinh đôi đó là Lam Tuyết, cậu chắc đó là mối tình đầu của mình không?”
“Bạch Nhược Hi quen với họ như vậy, còn có thể là người khác sao?
Kiều Huyền Thạc không nói gì nữa, dừng lại và không tiếp tục đuổi theo.
——–
Càng gần đến bữa tiệc, càng cảm thấy bất an.
Bạch Nhược Hi đưa hai đứa nhỏ ra nghỉ ngơi ở phòng phía sau của sân khấu.
Màn đêm buông xuống.
Khách mời liên tiếp không ngừng tiến vào nhà họ Hách.
Tiếng nhạc du dương vang lên, đại tiệc chính thức bắt đầu.
Trong lúc đó, Lam Tuyết gọi điện cho Bạch Nhược Hi muốn nhờ cô giúp trông hai đứa trẻ, Bạch Nhược Hi hỏi tại sao cô ấy không nói sớm hơn?
Lam tuyết bất đắc dĩ giải thích rằng cô ấy cũng mới biết sau đó.
Lúc đầu cô ấy cảm thấy hai đứa nhỏ được cô giáo dẫn đi nên không cần thiết phải nói điều đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy cảm thấy rất khó chịu, liền gọi Bạch Nhược Hi nhờ chăm sóc cho hai đứa trẻ.
Trong phần kịch bản của chương trình, hai cô bé là những người mở màn trình diễn đầu tiên.
Trên những chiếc bàn tròn trang trí tinh xảo đã đầy khách khứa.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hi cũng được xếp ở một bàn gần sân khấu nhất, ngồi cùng với Hách Nguyệt và Triệu Toa Na.
Người dẫn chương trình bước ra phát biểu, bắt đầu khai mạc và sau đó mời các nghệ sĩ biểu diễn.
Một bản nhạc ba lê kinh điển vang lên.
Hai con thiên nga nhỏ bé đang nhẹ nhàng nhảy múa đáng yêu như những tiểu yêu tinh, uyển chuyển nhẹ nhàng bay từ phía hậu trường lên sân khấu.
Kiều Huyền Thạc lo lắng nhìn Hách Nguyệt, còn ánh mắt cực nóng của Hách Nguyệt lại nhìn hai cô bé đáng yêu trên sân khấu, loại ánh mắt này xưa nay chưa từng thấy, khiến cho người ta nhìn ra được cảm giác kích động, một tia yêu thương của người cha tràn ngập bao quanh lấy anh, dưới ánh đèn rực rỡ, có thể nhìn thấy trong hốc mắt của Hách Nguyệt đã lập lòe nước mắt.
Loại ánh mắt này khiến người khác có thể nhìn thấu tình cảm từ tận trong đáy lòng.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi hai thiên nga nhỏ dễ thương.
Đột nhiên, mẹ của Hách Nguyệt cười thích thú và nói: “Trời ơi, hai cô bé sinh đôi kia giống A Nguyệt của chúng ta khi còn nhỏ quá. Tôi vẫn còn lưu giữ đoạn video năm đó A Nguyệt mặc váy tham gia múa ba lê ở trường nhé. Haha, lúc đó còn có rất nhiều các bà mẹ của các bé trai khác chạy đến và nói với tôi rằng rằng A Nguyệt của tôi thật xinh đẹp và còn muốn hứa hôn gì đó”.
“Quả thực rất giống, A Nguyệt của chúng ta từ đó đến giờ, lớn lên còn xinh đẹp hơn rất nhiều các cô gái khác.” Ba của Hách Nguyệt không nhịn được cũng nói chen vào.
Những tràng pháo tay của khán giả không ngừng vang lên.
Bạch Nhược Hi lo lắng rút điện thoại ra và gọi cho Lam Tuyết.Cô bấm điện thoại cho Lam Tuyết, cúi đầu, lấy tay che miệng, nói nhỏ: “Lam Tuyết, mình cảm thấy có chuyện không ổn.”
Lam Tuyết rất căng thẳng: “Hoan Hoan, Lạc Lạc xảy ra chuyện gì sao?”
“Cậu bây giờ đang ở đâu?”
“Mình đang ở bên ngoài biệt thự của Hách Nguyệt, chờ hai đứa nhỏ biểu diễn xong, cậu hãy bảo cô giáo lập tức đứa hai đứa trẻ ra ngoài ngay.”
“Hách Nguyệt giờ trở nên rất kỳ quái, anh ta vừa nghe hai đứa nhỏ nói cậu là mẹ của hai đứa thì sặc mặt liền đột ngột thay đổi, trở nên rất đáng sợ, sau đó liền chạy về phòng không ra ngoài, bây giờ mình nhìn thấy ánh mắt anh ấy rất không bình thường, ánh mắt anh ấy nhìn hai đứa trẻ cứ như nhìn thấy những con đã xa cách nhiều năm vậy, mình còn nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt.”
Lam Tuyết lo lắng hét lên,” Không phải, hai đứa bé không phải con gái anh ta, Nhược Hi, hãy mau mang đứa nhỏ ra ngoài này cho mình, nhanh lên…”
“Hai đứa trẻ đang biểu diễn. Chúng thực sự rất đáng yêu, làm người ta phải yêu thích. Ba mẹ của Hách Nguyệt nói rằng hai đứa nhỏ rất giống Hách Nguyệt hồi nhỏ, mình nghĩ cậu đã nói dối mình, phải không?”
“Nhược Hi, xin cậu … “
“Nếu cậu dám gạt mình một lần nữa, mình cũng không thể giúp gì được cậu.”
Lam Tuyết lo lắng khóc ra tiếng, “Nhược Hi, hãy mau đưa đứa nhỏ ra ngoài, mình không nên đồng ý đề nghị của cô giáo. Đây không biết là số phận trêu đùa gì nữa… hu…hu, Nhược Hi, hãy mau đưa đứa nhỏ đi khỏi đó, cầu xin cậu đấy, đừng để Hách Nguyệt biết đứa nhỏ là con của anh ta, tuyệt đối không thể ”
Trái tim Bạch Nhược Hi đột nhiên run lên, cô khẩn trương nhìn về phía Hách Nguyệt.
Càng ngày, nhìn hai đứa nhỏ càng giống anh ta, nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng đã biết điều đó rồi.
Bạch Nhược Hi thấp giọng nói nhỏ: “Lam Tuyết, đừng căng thẳng, cậu ở cửa đợi mình, mình sẽ vào sau cánh gà đón Hoan Hoan, Lạc Lạc khi họ biểu diễn xong, mình sẽ lập tức đứa chúng ra ngoài.”
“Cảm ơn cậu, Nhược Hi.”
Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, cảm thấy vô cùng bất an.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lam Tuyết khóc.
Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy còn sợ hãi đến mức này.
Xem ra Hách Nguyệt không phải là một người đàn ông đơn giản như vậy. Một người phụ nữ bình thường cùng một vị đại thẩm phán tranh giành quyền nuôi con, căn bản cô ấy không có cơ hội chiến thắng.
Thắng hay thua là do thẩm phán định đoạt.
Bạch Nhược Hi bí mật đứng dậy, hạ thấp cơ thể và lùi lại phía sau, rồi đi về phía cánh gà.
Kiều Huyền Thạc nhìn thấy bộ dạng lén lút của cô, lập tức đứng dậy đi theo phía sau.
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com