Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 349
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
Tác giả: Bạch Nhược Hy
Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
CHƯƠNG 349: TIỆC ĐÍNH HÔN CÓ THỂ TIẾP TỤC SAO?
Nói xong, Bạch Nhược Hi lập tức ngồi xổm xuống, đồng thời dùng hai tay bế hai đứa trẻ lên, hai đứa trẻ ngây thơ ngơ ngác ôm lấy cổ cô, cô nhỏ giọng khẽ nói: “Dì Hi sẽ đưa các con đi tìm mẹ.” Nói xong cô liền xoay lưng bỏ đi.
Hách Nguyệt lạnh mặt, lập tức đuổi theo.
Kiều Huyền Thạc tiến lên phía trước hai bước, chặn trước mặt Hách Nguyệt, luồng khí tức mạnh mẽ hai người đàn ông lập tức giằng co nhau trong chốc lát.
“Thạc, cưng chiều vợ không phải như vậy. Cô ấy hiện giờ muốn mang con gái của tôi đi, nếu còn là anh em thì hãy tránh ra.
“Cách tôi cưng chiều vợ chính là như vậy, cơ hội gặp mặt nhận con vẫn còn nhiều, nhưng trước hết cậu hãy đưa ra được bằng chứng để mẹ của đứa trẻ không có cơ hội phản bác lại cậu. Còn hôm nay là ngày trọng đại của cậu, Toa Na vẫn đang ở trong kia chờ cậu.”
Hách Nguyệt im lặng, lặng lẽ đối diện nhìn Kiều Huyền Thạc.
Sau một lúc, Kiều Huyền Thạc vỗ vỗ vai anh ta, không lên tiếng an ủi, rồi lập tức xoay người đi theo Bạch Nhược Hi.
Bạch Nhược Hi đem hai đứa trẻ ra khỏi biệt thự của Hách Nguyệt.
Bên ngoài hàng rào sắt, Lam Tuyết đang lo lắng, lòng nóng như lửa đốt. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ, cô đã bật khóc, giống như thể vừa mất đi rồi tìm lại được, ngay khi hai đứa trẻ vừa đặt chân xuống đất liền chạy ào về phía cô.
Lam Tuyết quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa ôm hai đứa nhỏ.
Tiếng khóc bất ngờ của mẹ khiến hai đứa trẻ hoảng sợ, vội vàng mếu máo muốn khóc, lại muốn an ủi mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
“Mẹ ơi, sao mẹ khóc? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc, Lạc Lạc cũng muốn khóc theo.”
“Hoan Hoan cũng muốn khóc.”
Lam Tuyết lập tức cô gắng kìm nén không khóc nữa, lau nhanh nước mắt, tươi cười lẩm bẩm: Mẹ không có khóc, mẹ không khóc, là do hạt cát bay vào mắt mẹ, bây giờ không sao nữa rồi.”
Bạch Nhược Hi chậm rãi bước tới, an ủi: “ Lam Tuyết, đứa nhỏ không sao rồi, đừng lo lắng, mau về nhà đi.”
Lam Tuyết chậm rãi đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt trìu mến biết ơn, đôi mắt rưng rưng che kín bởi nước mắt.
“Nhược Hi, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Lam Tuyết mình chính là được gặp cậu, là cậu đã cho chúng mình một cuộc sống tốt đẹp hơn, bây giờ cậu lại còn cứu con của mình ra.”
“Cậu quá lời rồi, hãy đưa đứa nhỏ về nghỉ ngơi đi, mình còn phải dự tiệc đính hôn của Hách Nguyệt, Hách Nguyệt đã nghi ngờ đứa nhỏ là con của anh ấy, sau này còn có thể sẽ làm một số hành động khác, nếu cậu cần sự giúp đỡ của mình, hãy nói với mình.”
Lam Tuyết buông hai đứa nhỏ ra, lập tức chạy tới, ôm chặt lấy Bạch Nhược Hi.”
Bạch Nhược Hi bị giật mình trước hành động đột ngột của Lam Tuyết.
Giọng nói của Lam Tuyết nghẹn ngào thì thầm nói: Cảm ơn cậu, Nhược Hi, người bạn tốt nhất của mình, tạm biệt.”
“Lam Tuyết, cậu … “ Trái tim Bạch Thiển khẽ run lên khi nghe thấy cô ấy nói lời từ biệt, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô đã hiểu ý của Lam Tuyết nói.”
Lam Tuyết nhắm mắt ôm chặt vai Bạch Nhược Hi, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Không gặp được cậu trong hơn bốn năm qua, thật sự cuộc sống của mình quá cực khổ, thực sự quá khổ, bụng lớn mang thai còn có cả người người mẹ bại liệt, cùng nhau ngủ dưới gầm cầu vượt, ngủ tàu điện ngầm, sống trong những trại cứu hộ tạm bợ. Mình bị gánh nặng cuộc sống đè ép tới mức không thể thở được, lúc đó mình đã muốn kết thúc cuộc đời này cùng với mẹ mình và đứa con trong bụng. Nhưng sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ đã khiến mình cảm thấy cuộc sống tồi này được nhen nhóm lên những tia hy vọng mới. Chúng là món quà ông trời ban cho mình, cứu giúp thế giới quan u ám của mình. Mình không thể đánh mất chúng. Mình không đủ can đảm để sống tiếp nếu thiếu chúng.”
Bạch Nhược Hi ôm lấy Lam Tuyết, chậm rãi vuốt lưng an ủi cô, rơi lệ nhìn
Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng mọi người đều nhìn quanh xem không thấy bóng dáng của Hách Nguyệt đâu.
Triệu Toa Na đứng dậy, cau mày nhìn khắp nơi.
Bố mẹ và chị gái của Hách Nguyệt cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hách Nguyệt.
“Tắt máy?”
“Hách Nguyệt đã đi đâu?”
“Mau tìm xem…”
“Mau, đưa thiếu gia trở về.”
“…”
Đột nhiên, một màn hỗn loạn xuất hiện.
Bạch Nhược Hi lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, thở hổn hển và lẩm bẩm: “Liệu có phải anh Nguyệt đã bí mật đi theo Lam Tuyết không?”
“…”
“Nếu là như vậy, thì Lam Tuyết … cô ấy …“
Bạch Nhược Hi lập tức lấy điện thoại di động ra, cúi đầu căng thẳng bấm số điện thoại di động của Lam Tuyết. Nhưng mà, điện thoại đã tắt máy.
Lúc này, ba của Hách Nguyệt đã ở trên sân khấu, cầm micro của nữ ca sĩ giải thích: “Tôi xin lỗi mọi người, hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Hách Nguyệt và con dâu tương lai Triệu Toa Na, đột nhiên có việc phát sinh, Hách Nguyệt có việc gấp phải đi ra ngoài, không kịp chào hỏi mọi người, nhưng bữa tiệc vẫn sẽ tiếp tục, xin mọi người thứ lỗi …”
Triệu Toa Na tức giận ném điện thoại xuống mặt bàn, tức giận mà rũ mắt xuống, im lặng trầm mặc.
Bạch Nhược Hi rất khó hiểu, nhân vật nam chính của tiệc đính hôn này không có mặt, còn có thể tiếp tục sao?
Có thể thấy ba của Hách Nguyệt là người đàn ông mạnh mẽ như thế nào.
“Anh ba, xem ra Hách Nguyệt giống ba của anh ấy rất mạnh mẽ, Hách Nguyệt vắng mặt, tiệc đính hôn này còn có thể tiếp tục sao?”
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện hay online, full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com