Ngọn Sóng Tình Yêu - Đọc Truyện Full - Chương 574
Hố Truyện: Ngọn Sóng Tình Yêu
- Tác giả: Bạch Nhược Hy
- Thể loại: Ngôn tình, Đô Thị
Chương 574: Yêu thương (49)
Vì việc thực thi pháp luật này theo kiểu giăng lưới bắt cá.
Cho nên rất nhiều người nhà họ Bộ đã phản đối nó và không hợp tác để chấp hành.
Vì vậy, Bộ Dực Thành đã yêu cầu cảnh sát tới cưỡng chế họ trong một căn phòng cách xa biệt thự.
Rồi quan sát những gì xảy ra trong biệt thự qua màn hình.
Cha mẹ của Doãn Nhược Thi đã khóc.
Sắc mặt mọi người càng ngày càng xấu, cho đến khi Doãn Nhược Thi nói ra sự thật, cảm xúc trên mặt mọi người phức tạp, khó chịu, ngơ ngẩn lẫn lộn.
Cha mẹ của Doãn Nhược Thi như phát điên,đấm đá túi bụi, hét vào mặt cảnh sát: “Con gái tôi không phải là kẻ giết người.
Con gái tôi đã bị các người ép.
Nó sợ hãi nên nói lung tung.
Nó sẽ không giết chị gái mình.” Đ0.c truyệŋ nha nh nh ất tại Nhayho.č0m
“Con bé không phải, con bé thực sự không phải, tên khốn Bộ Dực Thành, hắn ta hãm hại con gái tôi để cứu người phụ nữ đó, hắn ta sắp đặt kế hoạch để làm hại con gái tôi.”
Cảnh sát giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.
Mặc những người này đánh nhau và gây rối, họ chỉ tin vào bằng chứng và lời thú tội, mặc dù phương pháp này là trái đạo đức, nhưng nó cũng được chính Doãn Nhược Thi thừa nhận.
Ông cụ Bộ không nói gì.
Lúc này, Bộ Hướng Đình lên tiếng: “Bộ Dực Thành có thể làm bất cứ điều gì cho An Chỉ Nguyệt, bởi vì anh ta đã cưới An Chỉ Nguyệt, vợ của anh ta, tất nhiên anh ta phải tìm mọi cách để An Chỉ Nguyệt thoát tội.”
Những người khác vẫn im lặng.
Rốt cuộc, sự thật đang ở trước mắt, cho dù Bộ Dực Thành dùng phương pháp nào, cũng chỉ có một sự thật.
Tức là người đầu độc là Doãn Nhược Thi.
Và nạn nhân mà Doãn Nhược Thi nhắm tới là An Chỉ Nguyệt, nhưng lại ngộ sát chị gái của mình.
Ngay sau đó cánh cửa mở ra.
Mọi người nhìn cánh cửa, Bộ Dực Thành chậm rãi đi vào.”
Mày đang làm gì ở đây? Đồ khốn nạn, mày hại em họ của mình, mày bày trò để hại con bé, đồ khốn nạn …” Bộ Lệ khóc rất lớn.
Bà lao tới vừa đánh vừa mắng.
Bộ Dực Thành đứng yên để mặc cho bà ta phát tiết một lúc, trên khuôn mặt uy nghiêm không chút cảm xúc.
Anh từ từ nắm cổ tay Bộ Lệ, nhẹ nhàng đẩy bà ta ra.
Bộ Dực Thành chậm rãi đi về phía ông cụ.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Bộ Hướng Đình, có thể thấy được thái độ lãnh đạm và thù địch của anh ta, anh không hề lay chuyển trước phản ứng của mọi người.
Anh đứng trước mặt ông cụ và khẽ cúi đầu.”
Tôi rất tiếc đã phải tìm ra kẻ sát nhân bằng cách này, nhưng tôi không muốn em họ tôi chết oan, vợ tôi bị oan, muốn trách thì trách Doãn Nhược Thi vì đã đầu độc người ta, đây là hình phạt mà cô ta đáng phải chịu.”
Bộ Dực Thành đem hai chữ “vợ tôi” nói rất rõ ràng.
Những người có mặt đều im lặng không dám phát ra tiếng động.
Chỉ có cha mẹ của Doãn Nhược Thi là khóc.
Cả hai đều đau buồn và không muốn thừa nhận sự thật.
Mặt ông cụ Bộ xấu cực điểm.
Ông cũng không thể chấp nhận kết quả này trong một thời gian ngắn.
Nhưng sự thật lại không thể không thừa nhận.
Bộ Dực Thành gằn từng chữ nói: “Ngay từ 10 năm trước, hộ khẩu thường trú tôi đã đăng ký chuyển ra nước ngoài. N.h.ả.y*h.ố*truyện tại nhayho.com
Tôi rời gia đình này và không có ý định quay lại lần nữa.
Tôi quay lại lần này là vì An Chỉ Nguyệt, cho dù các người nói tôi bất trung, tôi bất hiếu, nhưng gây ra hậu quả này không phải lỗi của tôi, đó là vì gia đình này không cần tôi.”
“Một thời gian nữa tôi sẽ đưa vợ tôi đi khỏi đây, sau này sẽ hiếm khi về, tài sản gia đình không cần chia phần của tôi, nếu thực sự muốn chia, xin hãy quyên góp từ thiện cho tôi.”
Ông lão mặt đen như mực, tức giận lộ ra cả gân xanh chằng chịt.
Đối với Bộ Dực Thành, những người khác không có cảm tình gì, vì vậy những gì họ nói Bộ Dực Thành sẽ không cảm thấy bị tổn thương.
Nói xong những lời này, anh xoay người rời đi.
Ông cụ Bộ đột nhiên gầm lên, “Nhà sẽ luôn là nhà, cho dù anh ghét ngôi nhà này, anh cũng phải trở lại thường xuyên cho tôi.”
“Nếu có thể chấp nhận vợ tôi, tôi tự nhiên sẽ trở lại thăm.”
Bộ Dực Thành lạnh lùng nói.
Nước mắt ông cụ tuôn rơi.
Bộ Hướng Đình hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời.
Một tiếng vợ, hai tiếng vợ của Bộ Dực Thành sắp khiến anh ta phát điên.
Trong mắt của Bộ Hướng Đình, An Chỉ Nguyệt là của riêng anh, sự thay đổi xảy ra bất ngờ, cho dù An Chỉ Nguyệt đã thẳng thắn với anh nhưng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật được.
Khi thấy Bộ Dực Thành bỏ đi, anh ta đã đuổi theo ra ngoài.
Bộ Hướng Đình ngăn anh lại: “Bộ Dực Thành, dừng lại cho tôi.”
Bộ Dực Thành dừng lại ở cửa.
Bộ Hướng Đình đi qua anh, đứng trước mặt Bộ Dực Thành, hai tay chống nạnh, hơi thở gấp gáp: “Cậu định đưa Chỉ Nguyệt đi sao? Ai cho phép cậu làm điều này? Cô ấy chỉ bơ vơ một thời gian do không tìm được bến đỗ an toàn, cho dù cưới cậu, cậu có nghĩ rằng cô ấy yêu cậu thật lòng không? Người cô ấy yêu là tôi, nhất định cô ấy sẽ quay lại với tôi.”
Bộ Dực Thành im lặng không nói gì.
Nhìn anh ta bằng ánh mắt khó lường, bên ngoài vẫn bình tĩnh che giấu sóng gió trong lòng, anh biết tất cả, anh rất rõ ràng.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với An Chỉ Nguyệt.
Nhưng là An Chỉ Nguyệt tự mình muốn gả cho anh, anh đã nắm bắt được cơ hội này, sẽ không bỏ qua.
Bộ Hướng Đình thấy anh không nói thì càng thêm kiêu ngạo, “An Chỉ Nguyệt luôn ngưỡng mộ và thích tôi.
Cậu có biết khi còn nhỏ cô ấy sợ cậu như thế nào, ghét cậu đến mức nào không? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được là cô ấy không yêu cậu sao? Cô ấy chỉ muốn lợi dụng cậu, cô ấy sợ vào tù, cô ấy sợ chết, cô ấy không hề có tình cảm với cậu.”
Bộ Dực Thành nhỏ giọng nói: “Anh đã nói xong chưa?” n.h.ả.y*h.ố*truy ện tại nhayho.com
Nhìn thấy Bộ Dực Thành bình tĩnh như vậy và không hề hoảng sợ, anh ta càng tức giận hơn.Anh hít một hơi thật sâu, rồi hít một hơi thật sâu.”
Anh thực sự thích đội một chiếc mũ xanh suốt đời sao?”
“Vợ tôi sẽ bao giờ phản bội tôi.”
Bộ Dực Thành nghiêm nghị phun ra từng chữ.”
Người cô ấy yêu, người trong lòng cô ấy đều là tôi, sao lại không có phản bội? Khi cô ấy nằm chung giường với cậu, người cô ấy nghĩ đến chính là tôi.”
Bộ Dực Thành cười khổ.
Dù có chút không phục nhưng anh cũng đồng ý với câu nói của anh ta.
Anh không quan tâm, nhún vai rời đi.”
Tôi là người đàn ông duy nhất của cuộc đời cô ấy, tôi không quan tâm cô ấy nghĩ gì, tôi sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.”
Nói xong, Bộ Dực Thành quay người rời đi.
Bộ Hướng Đình quay lại và hét lên: “Các người sẽ không hạnh phúc, người cô ấy yêu là tôi.”
Bộ Dực Thành nhanh chân bước đi.
Nhưng những lời của Bộ Hướng Đình vẫn văng vẳng bên tai.
Tim anh đau như dao cắt.
Một con dao như cắm vào bên trong tim anh, máu chảy đầm đìa.
Bề ngoài tưởng như bình lặng, nhưng lại chịu đựng nỗi đau vô cùng.
Cả đời này anh yêu thầm An Chỉ Nguyệt.Kết hôn với cô là mong ước lớn nhất trong cuộc đời này.
Anh không có tự tin để chiếm trọn trái tim cô.
Nhưng anh tự tin sẽ khiến An Chỉ Nguyệt hạnh phúc để cô ấy quên đi quá khứ.
Bộ Dực Thành bước ra khỏi cửa của tòa nhà này, và vừa định mở cửa, Lạc Thập Thất đã cùng An Chỉ Nguyệt đi tới.”
Anh Dực Thành ..”
An Chỉ Nguyệt gọi anh.
Bộ Dực Thành kéo cửa xe quay lại, liền nhìn thấy An Chỉ Nguyệt đột nhiên chạy tới.
Anh đóng cửa lại ngay và nở nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên, An Chỉ Nguyệt đột nhiên lao tới, kiễng chân lên, đưa tay ôm cổ anh, đầu vùi sâu thật sâu vào trong cánh tay anh.
Lạc Thập Thất ngây người.
Bộ Dực Thành sững sờ kinh ngạc, cơ thể bất động, cả trái tim run lên vì sung sướng.
Hai tay buông thõng thật lâu không biết nên làm gì, hai tay rụt rè từ từ ôm chặt eo của cô.
Lạc Thập Thất từ từ nở một nụ cười.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Ngọn Sóng Tình Yêu cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Bản dịch bởi nhóm Tsunami.
Donate khích lệ dịch giả: Link donate momo
Vui lòng reup nhớ ghi tên người dịch và link donate.