NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ - Chương 20

  1. Home
  2. Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ
  3. Chương 20
Prev
Next

Chương 20
Tôi nhìn về phía Diệp Điền Tĩnh rồi nói: “Đừng giận Trần Hoàng Kim, thật ra cậu ấy vẫn luôn ở đây.”
Tôi nói xong thì vội vàng đi xuống núi.
Diệp Điền Tĩnh đứng sững tại chỗ, chắc chắn là trong phút chốc cô ấy vẫn chưa hiểu được ý tôi. Nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày tôi hiển lộ thân phận, có thể dùng cái tên Trần Côn Luân mà đi gặp người khác thì cô ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của tôỉ.
Khi đi xuống dưới chân núi thì tôi mới thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã thành công. Chắc là Diệp Huy Tùng sẽ không giở trò nữa đâu.
Tôi quay đầu nhìn núi Kinh Long mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Một kiếm của ngày hôm nay sẽ để cái tên Trần Côn Luân vang vọng khắp giới phong thủy. May là tối hôm qua tôi nghĩ ra cách này nếu không thì sẽ có rất nhiều phiền toái xảy ra.
Tôi trực tiếp đón xe về cửa tiệm, tôi thay đồ rồi tùy tiện án thứ gì đó. Tôi không lo lắng bởi vì tôi tin rằng chỉ cần Diệp Huy Tùng không ngu thì sẽ không hủy bỏ hôn sự của tôi và Diệp
Điền Tĩnh.
Quả nhiên khoảng ba giờ chiều ngày hôm đó Diệp Huy Tùng dẫn Diệp Điền Tĩnh tới cửa tiệm của tôi.
Ông ta vân chưa hài lòng về người con rể là tôi cho lắm nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Ông ta hỏi tôi: “Hoàng Kim à, cậu có quen thầy Trần Côn Luân không?”
Tôi trả lời một cách tùy tiện: “Biết chứ, ông ấy là bạn của ông nội tòi. tôi gặp ông ấy mấy Lân nhưng không thân cho lắm.”
Diệp Huy Tùng gật đầu với vẻ hài lòng rồi nói: “Rất tốt, chú Diệp đã suy nghĩ cẩn thận fôỉ. Tôi phải tuân thủ hôn sự mà ông nội cậu sắp xếp. Trở về tôi sẽ chọn ngày để cậu tới ở rể.”
Mọi thứ đều đúng như những gì tôi đoán nhưng tôi vần vô cùng vui vẻ.
Tôi cảm ơn Diệp Huy Tùng, ông ta để Diệp Điền Tĩnh ở lại chơi với tôi rồi quay người về nhà lo chuyện.
Diệp Điền Tĩnh vẫn rất tốt, có lẽ cô ấy sợ tôi khó xử nên không nói tới chuyện trên núi Kinh Long.
Tôi cũng không lắm mồm, mặc dù hôm
nay tôi lấy danh nghĩa Trần Côn Luân xuất hiện nhưng đó vẫn là tôi. Tôi sợ sẽ mang tới điều chẳng lành.
Hai chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc thì đột nhiên Diệp Điền Tĩnh nói rằng có cái gì đó muốn cho tôi. Cò âỳ đi ra ngoài một lúc rồi cầm theo một hộp quà lớn về.
Hộp quà lớn bằng hộp giày, đóng gói rất đẹp đẽ.
Diệp Điền Tĩnh đặt hộp quà lên quầy rồi nói với tôi: “Anh Kim, có lẽ hai ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn rồi. Mặc dù hai chúng ta vẫn chưa có tình cảm gì với nhau nhưng em cảm thấy anh vẫn rất tốt. Em không quan tâm anh có tiền hay không, có năng lực hay không. Nhưng bố em thì khác, bạn bè của ông ấy khá là giàu có, những người ông ấy quen biết cũng đều là quan to. Em sợ rằng vào ngày kết hôn anh không lấy ra được cái gì tốt thì sẽ bị bọn họ cười chê. Đến lúc đó anh cứ đưa cái này cho em là được.”
Diệp Điền Tĩnh nói xong thì ôm mặt chạy ra ngoài.
Tôi nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô ấy mà vui đến nỗi muốn cười lên.
Càng ngày tôi càng thích Diệp Điền Tĩnh, cô ẩy hoạt bát mà lương thiện, hiền lành mà
giỏi giang.
Tôi vừa nghĩ tới việc cô gái ấy sắp là vợ của mình thì cho dù ở rể tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Cả ngày hôm đó tôi đều chìm đắm trong niềm vui sướng. Dù là trong tiệm chẳng có một vị khách nào tôi cũng chẳng hề sốt ruột.
Dựa vào những gì tôi có thì cho dù không có nhà họ Diệp tôi cũng có thể để cho Diệp Điền Tĩnh sống tốt.
Chớp mắt một cái đã tới tối, cũng không biết có phải là do buổi sáng suy nghĩ quá nhiều không mà tối đó tôi mơ thấy mình và Diệp Điền Tĩnh vào động phòng.
Giấc mơ này rất kỳ lạ, vậy mà tôi lại mơ thấy mình vừa kết hôn là đã có con.
Đứa bé đó rất kỳ quái, vừa sinh ra là đã biết cười, cười cười rồi lại khóc, hơn nữa tiếng khóc rất quái dị.
Tôi bị tiếng khóc này đánh thức, sau khi tỉnh dậy tôi mới phát hiện ra mình đổ đầy mồ hôi lạnh, bởi vì giấc mơ này quá thật.
Cũng may đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng rất nhanh sau đó tôi lại rợn cả tóc gáy lên.
Bởi vì dù tôi đã tỉnh lại nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng khóc của trẻ em vô cùng quái dị.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 20 "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com