Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 11
“ống Te, bệnh của mẹ tôi diễn ra quá bất ngờ, mấy chủ nhiệm khoa đều không chấn đoán ra bệnh, người của khoa cấp cứu đã cố hết sức khiến bệnh của bà ấy ốn định, nhưng hiệu quá rất thấp, e rằng mẹ tôi… không đợi được ông đến rồi…”, Tô Cối khóc không ra nước mắt.
“Tình trạng tệ đến thế sao?”, ông Tê cũng giật mình.
“Ông Te, ông đến đây trước đi, tôi sẽ cổ hết sức kéo dài, bây giờ ông là hy vọng duy nhất của tôl rồi”.
“Cậu cố thêm một lát!”, nói xong, ỏng Tê cúp máy.
Tô Cối liên tục thớ dài, xoay người muốn trở về phòng cấp cứu.
Lúc này, một cánh tay kéo ông ta lại.
Tò Cối sửng sốt quay đầu sang, phát hiện Tô Nhu đứng sau lưng.
‘Tô Nhu, cháu làm gì đấyV, tâm trạng Tô cối không tốt, nối chuyện cũng không khách sáo chút nào.
“Bác hai… Chuyện là… Lảm Chính nói anh ấy có cách cứu bà nội!”, Tô Nhu cấn thận nói.
“Đúng là nói nhảm! Tô Nhu! Đẵ lúc này rồi mà hai đứa còn làm mọi chuyện phiền phức hơn? Mấy đứa muốn bà nội chết phái không?”, Tô Cối nổi giận.
“Bác hai, cháu không nói nhảm, nói không chừng Lâm Chính thật sự có cách đó”, Tô Nhu sốt ruột nói.
“Ngay cả tỏi cũng bó tay với bệnh của bà nội cháu, một kẻ vô dụng ngay cả nấu cơm cũng không biết sẽ có cách gl? Ý cháu là tôi còn không bầng cậu ta?”,
Tô CỐI tức đến mức bật cười, chỉ vào Tô Nhu: “Tò Nhu, tôi nói cháu hay, bây giờ bà nội cháu nâm bên trong sống chết chưa biết, nếu bà ấy xáy chuyện gì, cá nhà của cháu lập tức cút khỏi nhà họ Tô cho tôi!”
Nói xong, Tô Cối bèn muốn đi vào.
Người nhà họ Tô ờ bên cạnh trừng Tô Nhu và Lâm Chính.
“Đã lúc này rồi còn đứng đây nói hưu nói vượn!”
“Cái nhà này thật không biết điều”.
Tiếng mắng chửi vang lên.
Sâc mặt Tô Nhu tái mét, người khẽ run, nhưng lúc này, cô vẫn cổ lấy can đảm nói: “Bác hai, chầng lẽ mọi người quên rồi sao? Trước đó là Lảm Ẩn nói bà nội sẽ xảy ra chuyện! Tất cả mọi chuyện đều bị anh ấy nói trúng rồi, không phầl ưr
Nghe thấy cảu này, Tò Cối lập tức dừng chân lại.
Tiếng mâng chửi xung quanh cũng biến mất.
Đúng nhỉ!
Bọn họ chợt nhớ đến lời nói được xem là “nguyên rủa” cụ bà Tô của Lâm Chính trước đó.
Thế này chẳng phái là “linh nghiệm” rồi sao?
Cháng lẽ là trùng hợp?
Nhưng… có trùng hợp quá không
vậy?
Sâc mặt Tô Cối lúc đỏ lúc trâng.
“Lúc trước tôi nói bác thiếu một kim bác không tin, mà bây giờ, một kim bị thiếu đó đang lấy đi mạng sống của bà nội, tỉnh trạng của bà nội rất nguy cấp, nếu bác không đế tôi đi vào thì thật sự không cứu nổi bà nội nữa đâu”, Lâm Chính lên tiếng rất đúng lúc.
“Cái tên vô dụng này! Cậu nói cái gì? Cậu đang trách tôi sao? Cái đồ không biết lớn nhỏ này!”, Tô Cối nổi giận muốn xông lên cho Lảm Chính một bài học, nhưng bị Tô Bâc ngăn cản.
“Anh hai, đừng kích động!”, Tô Bầc khuyên: “Bây giờ tinh hình của mẹ rất tệ, có thế mất bất cứ lúc nào, nếu các anh đã bó tay thì không bâng để thâng nhóc này thứ đi”.
“Chú điên sao mà đi tin lời tên ngốc này?”, Tô Cối trừng Tô Bâc.
Tô Bâc cười thầm, nhỏ giọng nói: “Anh hai, mẹ mà chết, tất câ mọi chuyện anh làm đều uổng phí, tài vụ của công ty cũng chưa chắc sẽ nằm trong tay em, em nghĩ đây là chuyện chúng ta đều không muốn nhln thấy. Nếu chúng ta đã hết cách thì cứ đế cậu ta đi, hơn nữa, nếu cậu ta đi rồi mà mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì… chẳng phải anh cũng sẽ không cần gánh tội sao?”
Tô Cối lập tức hiếu ý của Tô Bắc, hơi nhướng mày.
“Ý chú là đẩy hết mọi trách nhiệm lẻn người Lảm Chính?”