Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 146
Lúc này không chỉ có Sở Diêu Hoàng mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Cho tới khi có giọng nói run run bên cạnh vang lên: “Cô…Anna”.
“Tổng giám đốc Trương, anh Lâm là khách do tôi mời tới, sao không sắp xếp chỗ cho họ vậy?”, Anna quay qua hỏi.
“Chuyện này…”, tổng giám đốc Trương không biết phải trả lời thế nào.
Thấy tổng giám đốc Trương lắp bắp, Anna bèn chau mày, mơ hồ nhận ra được điều gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy”, Anna chất
vấn.
“Cô Anna, tôi sợ rằng là tôi thất lề mất rồi”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô cảm, sau đó cầm tay Tô Nhu đi ta ngoài.
“Lâm Chính, đợi đã”, Anna vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng không hề có tác dụng gì. Lâm Chính cứ thế cùng Tô Nhu đi ra ngoài.
Ana tức giận giậm chân, quay đầu trừng mắt với sở Diêu Hàng.
“Ai giải thích cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì được không?”, Anna nổi giận đùng đùng.
“Anna, sao cô…lại quen người đó vậy?”, Sở Diêu Hàng hỏi.
“Hỏi bố anh ấy!”, Anna tức lắm, vung tay bỏ đi.
“Cô Anna, cô đi đâu vậy? Xin đợi một chút, cô Anna”, sở Diêu Hàng vội vàng đuổi theo nhưng không giữ được cô gái.
Anna nhanh chóng bước lên xe.
“Sở Diêu Hàng, anh khiến tôi thất vọng quá. Liên quan đến hạng mục hợp tác khai thác này, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lại”, Anna lạnh lùng nói rồi rời khỏi khách sạn.
“Cô Anna, nghe tôi giải thích đã”
Sở Diêu Hàng hét lên. Thế nhưng chiếc xe của Anna đã biến mất giữa màn đêm.
“Chuyện gì thế này?”
Sở Diêu Hàng đứng ngây người, nhìn Mạc Thanh: “Chú Mạc”.
Nhưng Mạc Thanh cũng mặc kệ anh ta và đi thẳng ra ngoài.
Trước khi rời đi, ông ta dừng lại.
‘Sở Diêu Hàng…cậu gây chuyện lớn
rồi!
H
Nói xong ông ta ra khỏi cửa.
“Chuyện lớn sao? Tôi đã gây ra chuyện gì rồi? Lẽ nào sớ Diêu Hàng tôi lại không đối phó nổi với một thằng ăn bám chắc? Không thể nào. Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn ở đây, chứ mình không thể nhầm được. Chắc chắn là như vậy”, Sở Diêu Hàng chau mày, lầm bầm như đọc kinh.
“Cậu Sở, chuyện này…rốt cuộc là thế nào vậy?”, Trương Hi đi tới, lắp bắp hỏi.
“Sao thằng nhãi Lâm Chính lại quen những người kia chứ?”, Tiểu Nhiễm cũng run rẩy lên tiếng.
“Chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi, chắc chắn là bọn họ nhận nhầm
người”.
“Thế nhưng cả Mạc Thanh…”
“Tôi đã nói là trùng hợp mà, nghe không hiểu tiếng người à?”, sở Diêu Hàng gào lên.
Tất cả đều run bẳn.
“Buổi tiệc tối nay hủy bỏ. Nghe đây, chuyện hôm nay, không ai được nói ra ngoài. Nghe rõ chưa?”, Sở Diêu Hàng lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu sở”.
“Cậu yên tâm”, đám đông răm rắp nghe theo.
Sở Diêu Hàng vung tay rời đi. Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông.
sớ Diêu Hàng nhìn điện thoại, mặt tái mét.
“Bố ạ”.
“Con đang ở đâu?”
“ở khách sạn ạ”
“Ở đó đợi, bố lập tức tới”, nói xong ông ta tât máy.
“BỐ không phải đang ở ngoại tỉnh mà? Sao mà có thể tới chứ?”
Sở Diêu Hàng không thể hiểu nổi.
Cũng không biết mất bao lâu mà ngay sau đó có một đoàn người mặc vest bước rầm rầm vào đại sảnh.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta hằm hằm. ông ta bước tới trước mắt sớ Diêu Hàng tát mạnh
cho anh ta một phát.
Bốp.
Sở Diêu Hàng loạng choạng lùi lại, khóe miệng rớm máu.
‘Tên súc sinh này? Mày có biết mày vừa làm gì không?”, Người đàn ông gầm lên.
Sở Diêu Hàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt.
“BỐ lẽ nào…bố cũng đánh con vì Lâm Chính sao?”
Sở Diêu Hàng cuối cùng đã rơi vào tuyệt vọng.