Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 150
Lâm Chính đứng dậy đi ra ngoài.
“Chặn cậu ta lại, mau chặn cậu ta lại!”, Sở Hoành kêu lên nhưng không ai dám.
Dù sao thì đám vệ sĩ đứng khựng ra một cách kỳ lạ thế kia đã khiến không ít người bị dọa sợ hết hồn rồi.
Sở Hoành vội vàng lao lên định ngăn Lâm Chính. Nhưng khi ông ta vừa tiếp cận anh thì hai chân bỗng trở nên tê dại và ngã ra đất.
Mọi chuyện quá kỳ dị.
“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”, cuối cùng thì cũng có một vị khách hét lên.
Chị Mai, Tiểu Nhiễm đều mềm nhũn người. Trương Hi dựa lưng vào tường. Mặt cắt không ra hột máu.
“Muốn cứu con trai ông thì ngày mai hãy tới xin lỗi vợ tôi. Nếu không hai chân của anh ta tôi lấy đi mất đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi bước lên xe rời đi.
“Xin lỗi sao? Đừng có mơ! Lâm Chính, tôi với cậu không đội trời chung. Tôi nhất định sẽ cho cậu thấy nhà họ sở mà tức giận thì sẽ đáng sợ tới mức nào”, Sở Hoành gầm lên.
Đợi nhà họ Mã và nhà họ Từ tới nơi thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.
“Lần này có chuyện hay rồi”, Từ Thiên cười với vẻ chua chát.
“Ông chủ, phải làm sao đây?”, quản gia hỏi Mã Hải.
“Chuyện tới nước này thì chỉ còn cách tìm cách cứu vãn lại thôi”, Mã Hải thở dài.
Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương, tức tốc đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát đi bắt người.
Nhưng đến cuối cùng do chứng cứ không đầy đủ nên Lâm Chính được thả ra.
Bởi vì toàn bộ camera của hiện trường đã bị Lâm Chính làm hỏng, cảnh sát không thể nào xác nhận được là Lâm Chính có lao vào khách sạn và đánh Diêu Hàng bi thương hay không. Ai cũng biết Lâm Chính là một kẻ ăn bám trói gà không chặt, sở Diêu Hàng thì xuất thân từ quân đội. ở hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ sở tới như vậy thì sao Lâm Chính có thể khiến Diêu Hàng bị thương được chứ?
Sở Hoành vốn định nhốt Lâm Chính thêm vài ngày nhưng Mã Hải ra mặt, thế là Lâm Chính ở trong Cục cảnh sát có một lúc đã được thả về ngủ.
sở Hoành tức lắm, không ngừng nguyền rủa Mã Hải. Thế nhưng giờ không phải là lúc sân si mà là lúc cấp bách chữa trị cho sở Diêu Hàng.
Mười hai giờ đêm hôm đó, sở Diêu Hàng được đưa đến phòng cấp cứu.
Anh ta tứ chi co giật, mầt trợn ngược, sùi bọt mép, không kiểm soát được việc tiểu tiện. Có thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát.
Thế nhưng dù có làm gì cũng không có tác dụng.
“Bác sĩ, con trai tôi làm sao vậy?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi bác sĩ phòng cấp cứu.
“Vết thương ở ngực cậu ấy đã được xử lý. Thế nhưng hiện tại biếu hiện của cậu ấy không phải là bị dại. Tôi chưa từng thấy loại bệnh nào như thế này. Hiện tại tình hình của người bệnh không được ổn định. Tôi đề nghị nên chuyến viện thì hơn”.
“Chuyển tới đâu?”
“Nước Mễ”.
“Cái gì?”, Sở Hoành sững sờ.
“Không thể ở Yên Kinh sao?”
“Máy móc thiết bị của bệnh viện chúng tôi là loại tốt nhất ở Hoa Quốc rồi. Đến cả chỗ chúng tôi còn không tìm ra bệnh thì Yên Kinh cũng không tìm ra được đâu. Lúc này chỉ có dựa vào máy móc của nước Mễ thôi. Hoặc là ông có thể liên hệ với Hiệp hội Y tế Quốc tế. Chắc chắn là bọn họ có cách. Nếu như không được thì tôi khuyên ông nên tới bệnh viện Đông Y tìm ông Tê thử xem, không biết chừng cứu được”.
“Hiệp hội Y tế Quốc tế sao?”, sở Hoành lập tức bừng tỉnh và gọi điện thoại.
“Cô Anna, chào cô” sở Hoành cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Có chuyện gì không”, giọng nói của Anna không được thân thiện cho lắm.
Sở Hoành chột dạ, cảm thấy không ổn nhưng vẫn liều mạng: “Là thế này cô Anna, con trai tôi đột nhiên mắc bệnh lạ, tôi muốn nhờ cô…”
“Bảo anh ta chết nhanh lên”, không đợi Sở Hoành nói hết câu thì Anna đả chửi đổng cả lên và tắt máy.
Sở Hoành trố tròn mắt.
“Ông chủ, sao thế?”
“Tới bệnh viên Đông Y”, sở Hoành nghiến răng.
Người nhà họ sở lập tức đưa sở Diêu Hàng tới bệnh viên Trung Y. Họ nhanh chóng liên hệ với viện trưởng đế mời ông Tê ra tay.
Thế nhưng ông Tê hôm nay lại đột nhiên nghỉ. Dù bình thường có bận đến đâu thì ông ta cũng không nghỉ bao giờ. Đến cả viện trưởng cũng không dám tin.
Sở Hoành cảm thấy có gì đó không Ổn. Ông ta tối sầm mặt, đưa con trai tới những bệnh viện khác.
Bác sĩ Tây y khám nhưng cũng không phát hiện ra bệnh gì. Còn Trung y thì đều từ chối điều trị.
Nhà họ Sở cảm thấy thất kinh. Trong lúc cuống cả lên thì bọn họ bỗng cảm nhận được sự mập mờ trong chuyện này.