Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 152
Ông ta nhanh chóng đưa Diêu Hàng tới cửa. Một người vệ sĩ đang định gõ cửa.
“Từ từ đã”, Sở Hoành vội vàng nói.
“Thưa ông…”
“Anh đưa cậu chủ xuống dưới tầng đợi tôi”, Sở Hoành hít một hơi thật sâu, nhìn đồng hồ và nói nhỏ: “Muộn quá rồi, có lẽ Lâm thần y đã đi nghỉ, nếu như gọi cửa thì sẽ làm phiền cậu ấy. Tôi đứng đây đợi thần y ra vậy”.
“Chuyện này…thưa ông…đợi đến bao giờ ạ?”
“Lúc này chỉ biết dựa vào thành ý thôi, đi ra đi”, sở Hoành nói.
Nhân viên chỉ biết làm theo, sở Hoành chỉnh lại quần áo, đứng thẳng người trước cửa.
Trời về khuya. Khu dân cư không một bóng người.
Một người đàn ông thất nghiệp sống ớ tầng trên loạng choạng bước lên.
“Ấy, chú, chú làm gì ở đây vậy?
Chú…không phải là thích con gái của nhà này đấy chứ…Haha, đừng chối. Con gái này này đúng là nữ thần mà. Cơ thể ấy, khuôn mặt ấy…haha…đúng là vô
Rượu vào lời ra mà. sở Hoành chau mày, phất tay đối với người dưới lầu.
Lập tức có hai tên vệ sĩ ở bên dưới chạy lên lôi người đàn ông say rượu đi.
“Ấy, các người làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay…”
Bụp bụp…
Một lúc sau, người đàn ông say rượu bị đập cho sưng vù mặt mũi và bị vứt qua một bên.
Những người trong khu dân cư thấy vậy thì đều thất kinh. Họ im phăng phắc.
Sáng sớm hôm sau, Tô Quảng xuống dưới lầu lấy báo, vừa mở cửa thì bị dọa sợ hết hồn.
“Ông là ai?”, Tô Quảng run rẩy.
“Chào ông, xin hỏi anh Lâm…à không…cô Tô có nhà không?”, sở Hoành cố nặn ra một nụ cười và hỏi.
Ông ta rất thông minh, biết được chuyện này là từ Tô Nhu nên tìm Tô Nhu là hợp lý nhất.
“Ông là…”, Tô Quảng nghi ngờ hỏi.
“Xin chào, tôi là bố của sở Diêu Hàng – bạn học của Tô Nhu. Đây là danh thiếp của tôi”, sở Hoành lấy danh thiếp ra.
Tô Quảng nhận lấy, da đầu cảm thấy tê dại. Trên danh thiếp viết ông ta là Ceo của ít nhất ba công ty. Người như vậy thì không thể nào Tô Nhu có thể tiếp cận được mới phải.
“Là thế này. Hôm qua con trai tôi có phần lỗ mãng, đã mạo phạm cô Tô. Tôi là bố, dạy con không nghiêm nên tôi tới đây là để thay mặt con trai xin lỗi cô ấy”, Sở Hoành mỉm cười.
Nghe thấy vậy Tô Quảng đứng sững người. Một người như thế mà lại vì một chuyện cỏn con tới tận nơi xin lỗi sao?
Vậy là ông ta bị điên hay là Tô Quảng bị điên đây?
“Ồ chuyện nhỏ thôi mà. ông sở không cần khách khí như vậy. Nào nào, ông Sở mời vào”, Tô Quảng hoàn hồn vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng…Sở Hoành không dám bước vào.
Bởi vì ông ta nhìn thấy Lâm Chính đang nằm ghế sô pha bỗng nhiên ngồi dậy.
“Vào đi”, Lâm Chính lại ngồi dậy, dụi mắt.
Lúc này sở Hoành mới thận trọng bước vào.
“Có khách hả?”, Trương Tinh Vũ từ trong phòng đi ra. Tô Quảng lập tức đưa danh thiếp cho bà ta.
Trương Tinh Vũ lập tức trợn tròn mắt đầy vui mừng. Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi.
Tô Nhu cũng nghe thấy ồn ào nên bước ra. Cô gái càng kinh ngạc hơn.
Sở Hoành nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, nước mắt lưng tròng: “Tiểu Nhu à, đều do chú không tốt, đều do lỗi của chú. Chú đã không quản được thằng nhóc Sở Diêu Hàng. Cháu yên tâm, lần này về nhất định chú sẽ dạy bảo nó, để nó không dám tới làm phiền cháu nữa
Tô Nhu há mồm trợn mắt, nhìn chăm chăm sở Hoành: “Đã…chuyện đã qua rồi, không có gì đâu ạ”.
“Được rồi mà sếp sở. Chuyện đã qua rồi, đừng tự trách mình nữa. Đi thôi. Tôi đưa ông xuống”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, làm gì đến lượt mình lên tiếng chứ? Mau đi pha trà rót nước mời sếp Sở đi. Ông ấy chưa uống gì đâu đấy”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Sở Hoành nghe thấy vậy thì ớn lạnh toàn thân: “Không cần, không cần, tôi không uống trà, không thích uống tra…”
“Vậy ăn chút gì đó nhé. sếp sở sáng sớm đã tới, chắc chắn chưa ăn gì mà. Lâm Chính, lấy cho sếp sở bát mỳ”.
“Không cần, không cần…tôi cũng không thích ăn mỳ…Tôi không muốn ăn gì hết”, sở Hoành vội vàng xua tay.
“Vậy à…”, Trương Tinh Vũ cũng không biết phải nói gì.
“Tới giờ rồi, tôi phải về thôi, không làm phiền mọi người nữa. Để Lâm Chính tiễn tôi nhé”, sở Hoành nở một nụ cười như mếu.
“Để Tô Nhu tiễn ông ấy đi”, Trương Tinh Vũ mỉm cười.
“Không cần, không cần…Để cậu Lâm là được rồi”.
“Điều này…Vậy cũng được…Lâm Chính không được gây phiền phức cho sếp Sở đây”, Trương Tinh Vũ trừng mắt.