Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 153
“Con biết rồi mẹ”, Lâm Chính vừa nói vừa đi ra cửa, còn mang theo cả túi kim châm đặt ở kệ giày.
“Hả?”, Tô Nhu chau mày, nhìn thấy hành động đó thì cô cảm thấy nghi ngờ.
Lúc xuống dưới lầu, sở Hoành bèn đưa Lâm Chính tới chiếc xe bên cạnh. Lúc này sở Diêu Hàng nằm bên trong, hai chân đã đen xì.
“Xắn quần anh ta lên”.
“Dạ”, vệ sĩ lập tức làm theo.
Hai chân sở Diêu Hàng đen tới mức ghê người, sở Hoành toát mồ hôi hột.
Lâm Chính lấy ra một cây kim, cắm lên cổ của sở Diêu Hàng, rồi lên hai chân ba cây. Sau đó anh cất túi, đi lên lầu.
“Lâm thần y, như vậy…là xong rồi sao?”, Sở Hoành kinh ngạc.
“Về nghỉ ngơi một ngày là được.
Nhớ đây. Đừng có gây sự với tôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
Sở Hoành run rẩy, liếc nhìn chân của con trai thì thấy màu đen đã giảm bớt dần. Thế là ông ta lập tức cúi mình trước Lâm Chính.
“Sở Hoành nhớ kỹ lời của cậu. cả đời này sẽ không gây sự với cậu nữa”, sở Hoành nhìn cho tới khi Lâm Chính đi vào phòng thì mới rời đi.
“Người đi rồi à?”
“Đi rồi”, Lâm Chính gật đầu.
“He he vẫn là Tô Nhu nhà chúng ta tài giỏi, có thể khiến một nhân vật lợi hại nhưvậy phải xin lỗi. Không hổ danh là con gái của chúng ta”, Trương Tinh Vũ hào hứng lẽn tiếng.
Tô Nhu lúc này không để tâm lắm, chỉ đáp lại cho xong. Trương Tinh Vũ thấy vậy thì không vui nhưng vì vội đi làm nên cũng không hỏi được nhiều. Tô Quảng ăn qua loa sau đó cũng vội vã rời đi.
Vì cuộc sống, Trương Tinh Vũ cũng đã tìm một công việc từ 9h sáng tới 5h tối.
Hai người đi khỏi. Căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Tô Nhu ngồi trước bàn, nhìn chăm chăm vào bát mỳ. Cô trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
Có một bức ảnh. Đó chính là bóng lưng của …Lâm thần y.
“Người này có phải là anh không?”, Tô Nhu thản nhiên hỏi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Chính.
Đồng tử của Lâm Chính co lại. Anh rơi vào im lặng.
Dù bức tranh trông rất mơ hồ nhưng Tô Nhu và Lâm Chính đã là vợ chồng ba năm. Sao cô có thể không nhận ra dáng hình của anh chứ?
Đương nhiên cô không quá hi vọng, vì dù là dáng người nhìn giống thì cũng chưa thể khẳng định được điều gì.
“Em thấy sao?”, Lâm Chính hỏi người lại.
“Cũng phải, đầu em sao ấy. Sao em có thể liên tướng giữa anh và Lâm thần y được chứ?”, Tô Nhu lấy lại điện thoại, cười chua chát: “Sao anh có thể sánh với Lâm thần y được? Chút kỹ năng của anh không hại người ta chết là đã cảm ơn trời Phật lắm rồi”.
“Thực ra anh chính là Lâm thần y”.
“Em biết rồi. Em phải đi rồi”, Tô Nhu lắc đầu cười khổ.
Có vẻ là cô ấy không tin. Thôi vậy. Lâm Chính thở dài.
“Em đi đâu?”
“Phía bên sở Diêu Hàng bị cắt đứt, đành phải tìm người đầu tư khác thôi”, Tô Nhu thớ dài.
“Em định làm gì?”
“Công ty mỹ phẩm?”
“Ồ? Em muốn phát huy ưu thế của mình đây mà”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu sinh ra vốn đã xinh đẹp. Mặc dù ít dùng đồ trang điểm nhưng thực ra cô làm ngành nào cũng được. Đến cả trở thành người phát ngôn còn có thể thì việc tự làm cho chính mình có khi hiệu quả cũng chẳng kém các ngôi sao.
“Anh đừng nói nhiều nữa, mau ăn xong rồi đi làm việc đi. Dù ít hay nhiều thì cũng đừng ở nhà là được”, nói xong Tô Nhu đi ra ngoài.
Lâm Chính cười khổ, cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm”, đầu dây bên kia là giọng điệu cung kính của Mã Hải.
“Giúp tôi một việc, lấy danh nghĩa của Lâm thần y hợp tác với vợ tôi, đầu từ trước năm mươi triệu tệ. Nhớ nhé, đừng để cô ấy biết được thân phận của tôi.
Tô Nhu đã không tin thì giấu cô ấy luôn. Lâm Chính cũng không muốn bị lộ mặt. Dù sao thì anh cũng không muốn gây ra sự chú y ở Yên Kinh.
“Vâng, cậu Lâm”.
“Phải rồi, mấy công ty của ông thế nào rồi”.
“Vẫn…ổn…”, Mã Hải ngập ngừng.
“Vẫn…ổn? Vậy là không ổn rồi”, Lâm Chính suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tập đoàn Đông Quang có nghiên cứu về thuốc hay máy móc trị liệu không?”
“Cậu Lâm cứ đùa, tập đoàn Đông Quang làm gì có năng lực như vậy. Nghiên cứu thuốc rất tốn kém. Nếu thất bại thì sẽ khuynh gia bại sản, không thế nào ngóc đầu lên được. Ai cũng biết y dược là một miếng bánh lớn nhưng có mấy người dám ăn miếng bánh đó đâu”.