Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 158
Một vài người chưa biết thân phận của ông chủ đứng sau nhà hàng này nghe thấy vậy thì ngạc nhiên biến sẳc, không ngừng tấm tắc.
“Chỉ riêng thực lực này, ở Giang Thành có nhân vật nào mà không nể mặt ông hai? Tên đó là cái thá gì mà lại dám nói ra lời như vậy? Cũng không sợ cắn phải lưỡi!”.
“Khoác lác thì ai cũng nói được!”.
Xung quanh vang lên tiếng cười cợt chế giễu.
Lần này ngay cả Trương Tinh Vũ cũng không nghe nối nữa, vội vàng hạ giọng quát: “Lâm Chính, cậu đủ rồi!”.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên gọi một cuộc, chẳng mấy chốc đã cúp máy.
“Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi thì biết! Cậu không đi đúng không? Tôi đi!”.
Trương Tinh Vũ tức giận đùng đùng ra khỏi nhà hàng.
Mọi người lại cười rộ lên.
“Lâm Chính, anh lại nổi điên gì vậy?”, Tô Nhu sốt sắng, nhìn mẹ mình, lại nhìn Lâm Chính, vô cùng tức giận.
“Đợi thêm đi”.
“Tên khốn!”, Tô Nhu tức đến mức nước mắt sắp trào nước mắt, giậm chân, cũng bỏ đi theo.
Nhưng đúng lúc đỏ…
Két!
Bổng nhiên có một chiếc xe dừng lại trước cống nhà hàng, ngay sau đó một nhóm người mặc đồng phục đi vào.
“Ai là ông chủ?”, một người hét lên.
Nhân viên phục vụ hoảng hốt, vội chạy tới: “Các đồng chí, có chuyện gì sao?”.
“Kiểm tra đột xuất, chúng tôi nhận được báo cáo rằng vệ sinh của nhà hàng các anh có vấn đề nghiêm trọng!”, người đó trình một văn kiện ra, nghiêm túc nói.
Dứt lời, Tô Trương Dương và nhân viên phục vụ đều sững sờ.
Tất cả mọi người trong nhà hàng trợn tròn mắt.
“Sao có thể? Phòng bếp và phòng ăn đều rất sạch sẽ, chúng tôi có chứng nhận vệ sinh đạt chuẩn từ lâu rồi”, nhân viên phục vụ vội nói.
“Có đạt chuẩn hay không không phải anh nói là được, chúng tôi phải kiểm tra!”.
Người đó phất tay.
Vài người khác lập tức chạy xuống dưới.
Lát sau, một người cầm một con chuột chết đi lên.
“Chủ nhiệm, môi trường nơi sàn nhà, cống thoát nước, vách tường, trần nhà, cửa sổ… của nhà hàng này đều rất tồi tệ. Điều kiện vệ sinh trong phòng bếp bẩn thỉu, hệ thống nước thải và khí thải
không phù hợp tiêu chuẩn quốc gia, cần phải dừng kinh doanh chỉnh đốn”.
“Được”.
Người đó gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: “Hãy đình chỉ kinh doanh ngay lập tức, đợi thông báo chỉnh đốn liên quan”.
“Cái gì?”, nhân viên phục vụ trợn tròn
mắt.
Tô Nhu, Tô Quảng cũng sửng sốt.
Người kinh ngạc nhất trong tất cả là Trương Tinh Vũ đang đứng ở cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt không dám tin…
Đây là… Lâm Chính làm sao?
“Là… là anh ta?”.
“Anh ta thật sự làm được sao?”.
“Trời ạ, người đó là ai?”.
“Nhà hàng của ông hai Liễu cũng dám niêm phong? Anh ta không sợ đắc tội với ông hai Liễu à?”.
“Có thể mời được người của Cục Y tế tới, cậu nghĩ anh ta sẽ sợ ông hai Liễu hay sao?”.
Người trong nhà hàng xôn xao, châu đầu ghé tai, ai nấy nhìn về Lâm Chính với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác.
Còn Tô Trương Dương, sắc mặt đã vô cùng khó coi, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Lúc này, một người đàn ông đầu hói mập mạp không biết từ đâu chui ra, không nói gì mà tát nhân viên phục vụ đó một cái.