Người chồng vô dụng của nữ thần - Chương 7
Người nhà họ Tô ở phía sau thầm cán răng, ra sức mấng chửi trong lòng.
Tô Nhu thầm thồ dài.
Quyền quản lý doanh nghiệp của gia tộc ai cũng có thể tranh giành, chỉ có nhà cô là không thể, vi người cụ bà ghét nhất là Lâm Chính, ké mang lại tai họa cho tương lai của nhà họ Tô này.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng sau lưng đột nhiên tiến lên mấy bước, quan sát kỹ cây kim trên cánh tay của cụ bà.
“Haha, Lâm Chính, chưa từng nhìn thấy thuật châm cứu cao siêu đúng không? Cũng phái, đồ quê mùa ngu xuấn như cậu sao có thế nhìn thấy cái này được? Tôi cho phép cậu chụp ảnh đăng lẻn mạng xã hội khoe khoang đấy, cứ xem như tuyên truyền cho tài chữa bệnh của bố tôi đi” Tô Cương ồ bên cạnh liếc Lâm chính, khinh thường cười nói.
Tô Cối đác ý.
Lâm Chinh nhíu mảy, nhỏ giọng nói: “Cách châm cứu này là đến từ ‘bài Linh Thủ’ trong Thiên Kim Phương bản hạ của Tôn Tư Mạc, nhưng bác hai chưa thông thạo, mười ba kim trước đó của bác đều đúng, nhưng lại thiếu một kim! Nếu không châm một kim này, cụ bà không thế sống qua mười hai giở!”
Anh nói xong, mọi người vô cúng ngạc nhiên.
Cả khoa vật lý trị liệu yên lặng như
tờ.
Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Câu nói của anh khiến căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh đang nguyền rúa cụ bà chết sao?
Anh điên rồi à?
“Lâm Chính, cậu đang nói nhảm gì vậy? Nơi này đến lượt cậu nói chuyện à?”, một người đàn ông trung niẽn đeo kinh gọng vàng quát to.
Đây là con trai thứ ba của cụ bà, tên Tô Bâc, là một trong những phó chủ tịch hội đông quản trị trong tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô, phụ trách công ty thời trang của gia tộc.
Dũ sán nghiệp của nhả họ Tỏ ớ Giáng Thành cũng không lớn, nhưng vẫn xem như phong phú, ngoài bất động sản còn kinh doanh cả ấm thực vã thời trang.
Nhưng tuy Tô Bác là phó chủ tịch hội đồng quán trị lại nổi tiếng không có quyền, tất cá quyền lực đều nầm trong tay cụ bà, những người còn lại chí tạm giữ chức thôi.
“Lãm Chính, cậu đang nguyên rủa bà nội há? Cái tên khốn kiếp này, cậu chán sống rồi sao?”, một người đàn ông trẻ tuối khá giống Tô Bắc ở bên cạnh chỉ vào Lâm Chính mâng.
Người này tên là Tô Trương Dương, cô gái trẻ bên cạnh là Tô Mỹ Tâm, hai đứa con của Tô Bắc.
Tô Trương Dương vừa dứt lời, Tô Mỹ Tâm cũng cười khẽ: “Lâm Chính, tôi biết bả nội vẫn luôn không thích anh, đó là vì anh có lỗi với nhà họ Tô chúng tôi, nhưng dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thế rủa bà nội chết như thế được!”
“Phải đó!”
“Cậu hiểu về châm cữu sao? Xũy, giả vờ giá vịt cái gì chứ!”
“Lâm Chính, cậu đúng là độc ác!
Bà nội cũng đâu có đối xử tệ với cậu”.
‘Tô Nhu, cháu dạy chồng kiểu gi vậy, còn đế cậu ta đến đây nguyền rủa bà nội nữa?”
“Cá nhà các người muốn lặt trời sao?”
Người nhà họ Tô đêu trách móc, không chửi bởi Lãm chính thi cũng quớ mắng Tô Nhu.
“Xin lỗi, xin lồi, cháu sẽ bảo Lâm Chính đi ngay…”, Tô Nhu vội nói xin lỗi.
Cụ bà nhà họ Tô cũng không vui, nét mặt lạnh lẽo, nụ cười cũng biến mất.
“Nhu à, bà già này vẳn luôn rất thích cháu, nếu không vì ông nội cháu cố chấp, thì tên vô dụng này có thể cưới được cháu sao?”
“Bà nội, xin lòi, đây là lồi của cháu, cháu sẽ dạy dỗ Lâm Chinh lại, xin lối bà nội..”, Tô Nhu cúi đầu nói.
“Nhưng trước mẳt tình trạng của bà nội rất nguy hiểm, tôi chí…”
“Anh im miệng cho tôi!!!”
Lâm Chính còn định nói gì nữa, nhưng Tô Nhu đột nhiên xoay người quát to với anh.
Lâm Chính hơi sứng sốt.