NGƯỜI CỦA ANH - Chương 12
Triệu Mập và tên còn lại cũng lập tức đỡ hắn dậy, ba người lảo đảo, chật vật chạy bán sống bán chết ra khỏi nhà xưởng.
Thùng xăng đổ dưới đất vẫn nằm nguyên đó, mùi nồng nặc xộc lên.
Không ai dám động vào.
Bên trong, chỉ còn lại tôi và Tạ Trầm Chu.
Và… một đống hỗn độn.
Bụi lơ lửng trong những dải ánh sáng xuyên qua khe hở mái tôn.
Không khí nồng mùi xăng, mùi gỉ sắt, và xen lẫn đâu đó là mùi tuyết tùng lạnh lẽo, chỉ thuộc về Tạ Trầm Chu.
Tôi đứng yên bất động, tay chân lạnh ngắt.
Cảm giác kiệt sức sau khi thoát chết, nỗi sợ vẫn chưa kịp tan đi, cùng với một thứ cảm xúc phức tạp không tên… đang trào dâng trong lòng.
“Tạ tổng…” Tôi mở miệng, giọng khàn khàn khô rát. “Cảm ơn anh… đã cứu mẹ tôi…”
Anh quay người lại.
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt tôi.
Ánh mắt ấy, sâu thẳm, trầm mặc.
Không còn là cái lạnh lẽo sát khí như khi đối mặt với Chu Lâm ban nãy.
Mà là một loại ánh nhìn phức tạp hơn.
Tựa như đang đánh giá một món đồ sứ đã vỡ, được chắp vá miễn cưỡng.
“Lâm Noãn.”
Anh gọi tên tôi.
“Biểu hiện hôm nay của cô,” anh dừng lại, như đang cân nhắc cách diễn đạt, “hiệp một — không điểm.”
Tim tôi nặng trĩu.
Quả nhiên…
Trong lúc đàm phán quan trọng như vậy mà lại rời đi…
“Mang thù hận cá nhân vào công việc, gây ra tổn thất nghiêm trọng.”
Anh bình thản tuyên bố sự thật.
Tôi cúi đầu xấu hổ:
“Xin lỗi, Tạ tổng, là lỗi của tôi. Tôi…”
“Hiệp hai,” anh ngắt lời xin lỗi của tôi, chuyển giọng, “tạm coi là đạt.”
Tôi sững người ngẩng đầu lên.
Bắt gặp ánh mắt đen sâu thẳm không đáy của anh.
“Ít nhất…” Anh nhìn tôi, trong ánh mắt dường như lướt qua một tia cảm xúc rất nhạt, khó mà nắm bắt được, “xương cốt vẫn chưa mềm.”
Xương cốt chưa mềm.
Anh nói tôi… xương cốt chưa mềm.
Một luồng nóng rực khó tả đột nhiên dâng lên nơi hốc mắt.
Đắng nghẹn.
Tôi cắn chặt môi dưới, cố không để nước mắt trào ra.
“Dự án Khởi Nguyên,” anh lại đổi chủ đề, quay về giọng điệu lạnh lùng của công việc, “Tổng giám đốc Cố rất đánh giá cao năng lực và sự nhạy bén mà cô thể hiện trong giai đoạn chuẩn bị tài liệu. Tuy cô rời khỏi cuộc họp giữa chừng, nhưng vết sạn không che mờ được viên ngọc.”
Tôi sững sờ.
Dự án Khởi Nguyên… thành công rồi?
Dù tôi đã bỏ lỡ đoạn quan trọng nhất sao?
“Ông ấy đích danh chỉ định,” Tạ Trầm Chu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén trở lại như khi xử lý công việc, “cô sẽ là người phụ trách giai đoạn tiếp theo.”
Ánh mắt anh truyền qua một tín hiệu rõ ràng:
“Đừng để tôi thất vọng thêm một lần nữa.”
Nói xong, anh không nhìn tôi nữa, xoay người, sải bước rời khỏi nhà xưởng.
Bóng lưng anh cao lớn, lạnh lùng, vẫn như lúc đến.
Đi ngược ánh sáng.
Tôi đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng anh khuất dần trong ánh mặt trời chói lóa nơi cửa ra vào.
Trong xưởng, mùi xăng vẫn nồng nặc.
Nhưng trong lồng ngực tôi, có một thứ gì đó đang bốc cháy dữ dội.
Hiệp một: Không điểm.
Hiệp hai: Tạm đạt.
Xương cốt chưa mềm.
Dự án Khởi Nguyên: tôi phụ trách.
Đừng để anh ấy thất vọng.
Tôi giơ tay lên, mạnh mẽ lau mặt.
Lau đi chút hơi ẩm vương nơi khóe mắt.
Cũng lau đi hết thảy sự yếu đuối và hoang mang.
Tôi bước nhanh đuổi theo.
Ánh nắng bên ngoài hơi chói.
Xe của Tạ Trầm Chu đậu bên đường.
Mẹ tôi đã ngồi ở ghế sau, vẫn chưa hoàn hồn.
Tạ Trầm Chu đứng cạnh xe, quay lưng về phía tôi, dường như đang gọi điện.
Tôi bước tới.
Anh vừa vặn cúp máy, quay người lại.
Ánh mặt trời rơi trên gò má góc cạnh lạnh lùng của anh, phủ lên một tầng ánh vàng nhạt.
“Tạ tổng.” Tôi đứng thẳng, giọng rõ ràng.
Anh nhìn tôi.
“Dự án Khởi Nguyên, tôi sẽ làm thật tốt.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng từ rõ ràng:
“Sẽ không để anh phải thất vọng lần nữa.”
Anh nhìn tôi.
Vài giây.
Sau đó, rất nhẹ, anh gật đầu một cái.
“Lên xe đi.”
Anh kéo cửa ghế phụ, ngồi vào.
Tôi hít sâu một hơi, mở cửa ghế sau, ngồi cạnh mẹ.
Chiếc xe khởi động.
Rời xa nơi hoang tàn và cơn ác mộng vừa rồi.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của mẹ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, những khung cảnh lùi lại vùn vụt.
Tim tôi vẫn đang đập mạnh.