NGƯỜI CỦA ANH - Chương 13
Lần này, không phải vì sợ hãi, cũng không phải vì phẫn nộ.
Mà là vì một nguồn sức mạnh mới đang bừng lên.
Tôi biết…
Từ hôm nay.
Cái người tên Lâm Noãn — người từng bị tạt sâm banh giữa đám đông, bị chửi là đồ rẻ tiền, bị giẫm xuống bùn — đã chết rồi.
Người còn sống…
Là trợ lý Lâm — xương cốt đủ cứng, tạm được đánh giá là “đạt”, và được Tạ Trầm Chu cho phép tiếp tục “có giá trị”.
Con đường phía trước, vẫn đầy chông gai.
Nhưng tôi không còn sợ nữa.
Dự án Khởi Nguyên thành công như một liều thuốc trợ tim mạnh mẽ.
Vị trí của tôi ở “Vân Đồ”, đã hoàn toàn vững chắc.
Không còn là “cái bóng của người yêu cũ phiền phức”, mà là trợ lý Lâm — người dùng thực lực xé mở cục diện.
Tạ Trầm Chu vẫn nghiêm khắc như cũ.
Nhưng trong sự nghiêm khắc đó, dường như đã có thêm một chút… niềm tin khó nói thành lời.
Anh bắt đầu giao cho tôi một số dự án quan trọng và then chốt hơn.
Áp lực tăng theo cấp số nhân.
Nhưng tôi đứng vững.
Giống như một khối sắt bị nung đỏ và rèn giũa liên tục, trong lửa lớn và áp suất cao, tôi tôi luyện ra lưỡi dao của riêng mình.
Chu Lâm hoàn toàn biến mất.
Nghe nói bị lão gia nhà họ Chu dạy dỗ một trận tơi tả, rồi bị tống ra nước ngoài đến một nơi hoang vu nào đó để “tu tâm dưỡng tính”.
Tô Vãn Vãn cũng biết điều mà biến khỏi tầm mắt tôi.
Thế giới bỗng chốc yên tĩnh.
Chỉ còn công việc không bao giờ dứt.
Và khuôn mặt lạnh như băng, luôn không có biểu cảm gì của Tạ Trầm Chu.
Ngày tháng trôi qua trong guồng quay tốc độ cao.
Cho đến một đêm mưa muộn, khi tôi tăng ca tới tận khuya.
Cả tòa nhà gần như đã vắng bóng người.
Tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đôi mắt khô rát, vẫn kiểm tra nốt số liệu cuối cùng của một vụ sáp nhập xuyên quốc gia.
Đèn trong phòng làm việc của Tạ Trầm Chu vẫn sáng.
Anh cũng đang thức.
Điện thoại nội bộ trên bàn tôi bất ngờ vang lên.
Tôi nhấc máy.
“Vào đây.”
Giọng Tạ Trầm Chu truyền đến, mang theo một chút mệt mỏi khó nhận ra.
Tôi đứng dậy, đẩy cửa văn phòng anh.
Anh tựa người vào lưng ghế rộng, nhắm mắt, các ngón tay xoa nhẹ lên ấn đường.
Dưới ánh đèn, nét mặt lạnh lùng cứng rắn của anh trở nên mềm mại hơn, bên dưới mắt lộ rõ quầng thâm nhạt nhòa.
Trên bàn, là một tập hồ sơ dày cộm.
“Tạ tổng.”
Tôi khẽ gọi.
Anh mở mắt, rõ ràng có tơ máu trong đáy mắt.
“Phần mô hình định giá này,” anh chỉ vào tập tài liệu trên bàn, giọng khàn khàn, “phân tích độ nhạy ở phần ba, dữ liệu chưa đủ chặt. Làm lại.”
Tôi bước tới, cầm lấy tài liệu.
Đây là báo cáo quan trọng dùng ngay sáng mai.
Làm lại… nghĩa là một đêm trắng nữa.
“Vâng, Tạ tổng.” Tôi không chút do dự.
Anh nhìn tôi.
Ánh mắt dừng lại trên mặt tôi vài giây.
“Khuya rồi.” Anh đột nhiên nói.
“Hả?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Bên ngoài mưa lớn.” Anh bổ sung, ánh mắt chuyển về phía cửa kính sát đất.
Từng hạt mưa lớn như hạt đậu đập rào rào lên mặt kính, tụ lại thành vệt dài. Đèn neon của thành phố bị màn mưa làm nhòe đi, chỉ còn lại một vùng ánh sáng mờ mịt.
“Ừm… mưa to thật.” Tôi không hiểu lắm, chỉ có thể phụ họa.
Anh lại im lặng vài giây.
Không khí có chút ngưng trệ.
“Cô lái xe đến à?” Anh hỏi.
“Không, tôi đi tàu điện.” Tôi lắc đầu.
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Rồi… không nói thêm gì nữa.
Tôi cầm tập tài liệu, đứng đó, đi cũng không phải, ở cũng chẳng xong.
“Tạ tổng, vậy… tôi ra ngoài làm trước nhé?”
Anh không đáp.
Ngay lúc tôi xoay người định đi…
“Đợi đã.”
Tôi dừng lại.
Anh đứng dậy khỏi ghế, vòng qua chiếc bàn làm việc to lớn, bước đến trước mặt tôi.
Thân hình cao lớn che phủ cả một mảng ánh sáng, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của anh lập tức bao trùm lấy tôi.
Tim tôi, bỗng hụt một nhịp mà chẳng hiểu vì sao.
Anh đưa tay ra.
Trong tay là một chiếc chìa khóa xe.
Màu đen, kiểu dáng tối giản, mượt mà. Trên đó có một biểu tượng đôi cánh “B” nhỏ xíu.
Bentley.
“Lái xe tôi về đi.” Giọng anh vẫn bình thản như đang giao một việc thường nhật, “mưa lớn, khó bắt xe.”
Tôi ngây ra.
Nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa nằm yên trong tay anh.
Trong đầu hơi đơ ra.