NGƯỜI CỦA ANH - Chương 17
Khó hơn nhiều so với việc làm trợ lý bên cạnh Tạ Trầm Chu.
Gánh vác cả một mảng độc lập, nghĩa là mọi áp lực, mọi quyết định, mọi rủi ro… đều do tôi gánh một mình.
Họp hành không dứt, báo cáo không ngừng, dự án nối tiếp dự án, khủng hoảng nối tiếp khủng hoảng.
Bận rộn như một con quay không bao giờ ngừng lại.
Số lần tôi gặp Tạ Trầm Chu ít đi thấy rõ.
Thỉnh thoảng chỉ chạm mặt trong những cuộc họp cấp cao của tập đoàn.
Anh vẫn là vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, khí trường mạnh mẽ khiến người khác không dám lại gần.
Còn tôi, là người phụ trách một công ty con, phải báo cáo kết quả với anh.
Giữa chúng tôi, cách nhau chiếc bàn họp dài lạnh lẽo.
Ánh mắt anh đôi khi sẽ lướt qua tôi.
Bình tĩnh, sâu lắng.
Mang theo sự quan sát của người ở vị trí cao hơn.
Không còn gợn sóng nào nữa.
Như thể, người đã từng đưa tôi chìa khóa xe trong đêm mưa ấy,
Người từng khoác áo ngoài cho tôi giữa tiệc rượu, nói với tôi:
“Đứng sau lưng tôi.”
… chỉ là ảo giác của riêng tôi.
Chút mong đợi mơ hồ, không đúng lúc nơi trong lòng tôi,
cũng bị hiện thực và áp lực công việc nghiền nát từng chút một.
Mà như vậy… cũng tốt.
Tôi nghĩ.
Vốn dĩ nên như vậy.
Anh là vị thần đứng trên tầng mây.
Còn tôi, là tướng lĩnh do anh đích thân bồi dưỡng,
giờ đây cần tự mình ra trận.
Chỉ vậy mà thôi.
Cho đến khi—
Một buổi dạ tiệc đấu giá từ thiện được chuẩn bị kỹ lưỡng diễn ra.
Khách mời toàn là những nhân vật nổi tiếng trong giới.
Tôi, với tư cách là người phụ trách công ty công nghệ mới nổi, cũng nhận được lời mời.
Mặc lễ phục chỉnh tề, tay cầm ly rượu, tôi khéo léo luồn lách giữa các nhóm người, trò chuyện linh hoạt, đối đáp trôi chảy.
Ở một góc của hội trường, Tạ Trầm Chu đang bị vài nhân vật tầm cỡ vây quanh.
Anh vẫn là trung tâm của cả buổi tiệc.
Cách một đám đông, ánh mắt anh dường như vô tình quét qua phía tôi.
Tôi hơi cúi đầu, khẽ gật để chào anh.
Anh không biểu lộ gì, ánh mắt nhanh chóng rời đi.
Đến phần đấu giá.
Từng món đồ quý giá được đưa ra giới thiệu.
Không khí trở nên náo nhiệt.
“Tiếp theo là một món đấu giá vô cùng đặc biệt.” Giọng người dẫn chương trình đầy kích động. “Đây là món đồ được ông Tạ Trầm Chu đích thân quyên tặng — ‘Tinh Trần’.”
Dưới ánh đèn rọi, một sợi dây chuyền từ từ được mang lên.
Dây bạch kim với thiết kế tối giản, tinh tế.
Nổi bật nhất chính là mặt dây.
Một viên kim cương xanh tinh khiết, không quá lớn, nhưng được cắt gọt hoàn hảo, không tì vết.
Dưới ánh đèn, nó phản chiếu những tia sáng sâu thẳm mê hoặc, như cả bầu trời sao được ngưng tụ lại.
Xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc.
“‘Tinh Trần’ tượng trưng cho sự sâu sắc vĩnh hằng, thuần khiết duy nhất. Giá khởi điểm: tám triệu!”
Cuộc đấu giá lập tức trở nên căng thẳng.
“Chín triệu!”
“Mười triệu!”
“Mười một triệu!”
…
Mức giá không ngừng bị đẩy lên cao.
Loại trang sức như thế này vốn đã giá trị, lại còn gắn liền với danh tiếng của Tạ Trầm Chu, càng khiến người ta tranh giành đến phát cuồng.
Tôi ngồi dưới khán đài, yên lặng quan sát.
Chiếc dây chuyền đó quả thật rất đẹp.
Giống hệt cảm giác mà Tạ Trầm Chu đem lại —
Lạnh lùng, sâu thẳm, không thể với tới.
Cuối cùng, “Tinh Trần” được một ông trùm bất động sản mua với giá kỷ lục hai mươi ba triệu, rồi tặng ngay cho cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp ngồi bên cạnh.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.
Tôi cũng cùng mọi người vỗ tay.
Ánh mắt liếc qua Tạ Trầm Chu.
Anh ngồi ở hàng ghế đầu, nét mặt nghiêm lạnh, hoàn toàn không biểu cảm, như thể món đồ vừa được bán ra với giá trên trời ấy chẳng liên quan gì đến mình.
Phần đấu giá kết thúc, chuyển sang thời gian tự do giao lưu.
Tôi đi sửa lại trang điểm trong nhà vệ sinh.
Vừa bước ra, ngay tại góc hành lang trải thảm dày…
Một bóng người bất ngờ chắn trước mặt tôi.
Chu Lâm.
Anh ta gầy đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm, mặc bộ vest nhàu nát, toàn thân toát ra vẻ suy sụp và hằn học.
Ánh mắt đục ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm tôi như rắn độc.
“Lâm Noãn!” Giọng hắn khản đặc, đầy thù hận.
Tôi chột dạ, lùi về sau một bước theo bản năng, cảnh giác nhìn hắn.
“Anh vào đây bằng cách nào?”
“Anh vào thế nào á?” Chu Lâm cười điên dại, bước từng bước về phía tôi, “Dĩ nhiên là lẻn vào rồi! Vì muốn tìm em đấy! Cô bạn gái cũ đáng quý của anh!”
Ánh mắt hắn trở nên điên loạn…
“Nhìn xem cô bây giờ kìa! Oai phong quá nhỉ! Tổng giám đốc Lâm! Ha!” Chu Lâm cười lạnh, “Dẫm lên mặt tôi để leo lên, cảm giác đó… sướng lắm đúng không?”
“Chu Lâm, anh định làm gì?” Tôi lạnh giọng hỏi, tay lặng lẽ đưa vào túi xách, mò đến điện thoại.
“Tôi định làm gì à?” Chu Lâm đột ngột áp sát, mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt khiến tôi buồn nôn. “Tôi muốn cô cũng nếm thử cảm giác từ mây cao rơi xuống đáy bùn là thế nào!”
Hắn đột ngột vươn tay, định chộp lấy tay tôi!
“Buông ra!” Tôi quát lớn, đồng thời định bấm phím tắt trên điện thoại.
“Con đàn bà thối tha!” Chu Lâm còn nhanh hơn, vung tay tát văng điện thoại tôi!
Điện thoại rơi xuống tấm thảm dày, phát ra tiếng “phịch” nặng nề.
Tay còn lại của hắn, như chiếc kìm sắt, siết chặt cổ tay tôi!
Sức hắn mạnh kinh khủng!
“Cô tưởng bám được Tạ Trầm Chu thì yên ổn rồi hả?” Hắn gào lên, vẻ mặt vặn vẹo, nước bọt gần như văng cả vào mặt tôi, “Hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy, cái loại đàn bà như cô— chỉ là thứ từng bị tôi…”
“Buông cô ấy ra.”
Một giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục, đột ngột vang lên!
Âm lượng không lớn.
Nhưng lại mang theo uy lực như sấm sét vạn quân, khiến không khí nơi hành lang lập tức đông cứng lại.
Động tác của Chu Lâm khựng lại.
Hắn kinh hoàng quay đầu lại.
Tôi cũng giật mình nhìn sang.
Ở cuối hành lang.
Tạ Trầm Chu không biết đã đứng đó từ khi nào.
Một thân vest đen thẳng thớm, dáng người cao lớn như cây tùng sừng sững.
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh của anh, phủ lên một lớp hàn sương giá lạnh.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh băng, cuồn cuộn cơn giận như bão giông.
Anh sải bước tiến đến.
Giày da giẫm trên thảm, phát ra những tiếng nặng nề, trầm ổn như tiếng trống trận.
Mỗi bước tiến lại như giẫm thẳng lên tim Chu Lâm.
“Tạ… Tạ tổng…” Chu Lâm run lẩy bẩy, tay đang giữ chặt tôi cũng vô thức nới lỏng ra.
Tạ Trầm Chu dừng ngay trước mặt.
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua bàn tay Chu Lâm còn đang nắm lấy cổ tay tôi.
Ánh nhìn ấy… như đang nhìn vào thứ rác rưởi bẩn thỉu.