Người Mẹ Bị Phản Bội - Chương 1
1
“Chị ơi, nhà em hết xoài rồi, hay chị đổi sang dâu tây nhé? Bánh dâu tây cũng ngon lắm.”
Nhân viên cửa hàng bánh đẩy nhẹ tôi, khiến tôi bừng tỉnh, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt.
“Xin lỗi chị nhé, gần đây bánh xoài bán chạy quá nên hết hàng rồi. Chị muốn đổi sang loại khác không? Dâu tây hay cherry đều được, em giảm giá cho chị 20%.”
Tôi lấy lại bình tĩnh: “Được, đổi loại khác đi, nhưng đừng là dâu tây hay cherry.”
Xách hộp bánh ra khỏi cửa hàng, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chắc chắn mình đã trọng sinh.
Đời trước, con gái tôi Kha Kha nằng nặc đòi ăn bánh kem xoài, tôi vội vã chạy khắp nơi mới mua được.
Thế nhưng vừa ăn một miếng, gương mặt nhỏ nhắn của con bé đỏ bừng, tay chân nổi đầy ban đỏ, thở dốc không ngừng.
Tôi cuống cuồng đưa con đến bệnh viện, bác sĩ nói may mà đưa tới kịp, nếu không dị ứng nghiêm trọng sẽ nguy hiểm tính mạng.
Chồng tôi Hứa Lượng giận dữ chỉ vào mặt tôi quát:
“Đó là con gái ruột của cô! Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!”
Tôi sững người, Kha Kha năm nay mới năm tuổi, trước đây tôi cũng từng cho con bé ăn xoài, chưa từng bị dị ứng. Nhưng lần này, chỉ ăn bánh tôi mua về, con bé lại dị ứng.
Lúc đó tôi đọc trên mạng rằng dị ứng có thể hình thành sau này. Nhìn Kha Kha yếu ớt nằm trên giường bệnh, tôi chẳng còn tâm trí suy nghĩ gì khác, chỉ biết thề sẽ yêu thương con bé gấp bội.
Nhưng sau đó, khi tôi dẫn con đi mua váy ở trung tâm thương mại, con bé bỗng ôm chân tôi khóc lớn:
“Mẹ đừng bán con! Con còn chút tiền lì xì, mẹ lấy đi mua ma túy đi.”
“Con sẽ ăn ít lại ở nhà, không làm mẹ tốn nhiều tiền đâu, mẹ ơi xin mẹ…”
Tiếng khóc của con bé thu hút sự chú ý của người đi đường. Những người tự xưng là chính nghĩa đã đẩy tôi xuống thang cuốn, khiến tôi ngã chết gãy cột sống.
Nhưng dù chết tôi vẫn không hiểu, tại sao đứa con gái ngoan ngoãn, đáng yêu của tôi lại trở nên như vậy.
Trên đường về nhà xách theo hộp bánh, tôi thầm quyết tâm, lần này nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra, đòi lại công bằng cho mình.
Mở cửa bước vào nhà, Kha Kha lập tức chạy đến, nhìn thấy bánh trên tay tôi thì cười rạng rỡ:
“Mẹ mua bánh về rồi!”
Tôi đặt bánh lên bàn, Kha Kha liền nhào tới ôm lấy tôi.
Cảm nhận thân hình nhỏ bé trong vòng tay, lòng tôi thoáng bối rối. Đứa trẻ ngoan ngoãn thế này sao có thể hại chết tôi? Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ?
“Em chiều nó quá rồi, chẳng phải sinh nhật gì mà cũng mua bánh.” Hứa Lượng bước tới, trách móc.
Tôi mỉm cười: “Chúng ta đâu thiếu tiền. Chỉ cần Kha Kha muốn ăn, em sẽ mua cho con.”
Kha Kha lè lưỡi, làm mặt xấu với Hứa Lượng: “Ba xấu, con không chơi với ba nữa.”
Tôi mở hộp bánh, cắt một miếng đặt trước mặt Kha Kha.
Tôi muốn xem, rốt cuộc là tôi nghĩ nhiều hay thật sự đã nuôi phải một con sói mắt trắng.
2.
Nửa miếng bánh đã vào bụng, phản ứng dị ứng như kiếp trước không xuất hiện.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, chiếc thìa ăn bánh rơi xuống đất, phát ra tiếng lanh lảnh.
“Á! Bụng con đau quá!”
Kha Kha ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn, còn không ngừng gãi tay đến mức sắp trầy da chảy máu.
Hứa Lượng vội vàng bế con bé lên: “Kha Kha, con sao thế?”
Kha Kha ôm cổ anh ta, giọng yếu ớt: “Ba ơi, bụng con đau lắm, con cảm thấy không thở nổi…”
Hứa Lượng lập tức quay sang hét với tôi: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi 120, trước khi đi còn không quên mang theo miếng bánh chưa ăn hết.
Kha Kha không hề hôn mê như kiếp trước, ngược lại, theo thời gian trôi qua, con bé càng diễn không nổi nữa, chỉ có thể giả vờ ôm bụng than đau.
Khi chúng tôi đến bệnh viện, bác sĩ đi tới, kiên nhẫn hỏi: “Vừa nãy cháu ăn gì?”
Kha Kha nằm trên giường bệnh, bĩu môi rồi lập tức khóc òa lên: “Ăn bánh kem xoài mẹ mua cho.”
Con bé cố tình nhấn mạnh hai chữ “bánh xoài”, lòng tôi hoàn toàn lạnh lẽo.
Chưa đợi bác sĩ phản ứng, Hứa Lượng đã lập tức đẩy tôi một cái: “Tạ Như! Sao cô lại ác độc như vậy? Rõ ràng Kha Kha bị dị ứng với xoài! Sao cô còn mua bánh xoài cho con bé?”
Tôi ngơ ngác: “Kha Kha bị dị ứng xoài từ khi nào? Trước giờ con bé đâu có bệnh này?”
“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi! Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Ngay cả việc con gái dị ứng cũng không nhớ?”
Tôi càng thêm bối rối: “Anh nói với tôi khi nào? Anh nhớ nhầm rồi đấy!”
Tôi quay sang nhìn Kha Kha: “Kha Kha, con quên rồi sao? Dịp Tết mẹ còn mua xoài sấy cho con, con rất thích ăn mà.”
“Không phải con bảo muốn ăn bánh xoài nên mẹ mới mua sao?”
Tôi mong con bé sẽ mở miệng thừa nhận, nhưng vẫn khiến tôi thất vọng: “Mẹ xấu! Con không nói vậy, Kha Kha không được ăn xoài!”
Đến đây, tôi hoàn toàn chết tâm.
Cô bé trước mặt tôi đã không còn là Kha Kha ngoan ngoãn, đáng yêu nữa.
Chuyện lần này cũng không phải là tình cờ, mà là con bé cố ý.
Rõ ràng ban đầu chính nó đòi mua bánh xoài, giờ lại phủ nhận, đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Mọi người xung quanh bị tiếng khóc của Kha Kha thu hút, bắt đầu chỉ trỏ tôi:
“Đến dị ứng của con gái mình cũng không nhớ, chắc là mẹ kế rồi.”
“Thật quá ác độc, cô bé đáng yêu như vậy, nếu là con gái tôi thì tốt biết bao.”
“Loại phụ nữ này đúng là không xứng làm mẹ, còn định đổ lỗi cho cô bé nữa. May mà đứa trẻ thông minh.”
Nghe những lời chỉ trích xung quanh, Hứa Lượng lập tức đẩy tôi: “Mau xin lỗi Kha Kha! Nếu cô còn thế này, tôi sẽ ly hôn đấy!”
Tôi tránh sang một bên: “Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi?”
“Cô còn dám cãi à!”
Nhìn thấy tôi cứng đầu, mọi người xung quanh liền bày kế cho Hứa Lượng:
“Mau báo cảnh sát đi, đây là ngược đãi trẻ em, bắt cô ta lại!”
Tôi phớt lờ những lời chỉ trích đó, quay sang bác sĩ: “Cô bé thực sự bị dị ứng sao?”
Bác sĩ chỉ vừa khám sơ bộ, chưa xác định rõ, Hứa Lượng đã làm ầm lên. Ông đành mơ hồ đáp: “Bé bị đau bụng, ngứa tay chân, có vẻ là triệu chứng dị ứng.”
Tôi gật đầu, lại hỏi Kha Kha: “Con chắc chắn vừa rồi ăn bánh xoài phải không?”
Kha Kha không suy nghĩ đã đáp: “Đúng rồi, là bánh xoài mẹ mua.”
Hứa Lượng không hiểu tôi định làm gì, kéo tôi ra: “Cô làm gì vậy, đe dọa con sao? Kha Kha còn nhỏ, con bé biết nói dối chắc?”
Tôi lạnh lùng cười: “Nó không biết nói dối, nhưng nó biết bịa đặt!”
3.
Tôi lấy miếng bánh mang theo ra: “Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn, trong này làm gì có xoài!”
“Hôm nay tôi đến tiệm bánh, ông chủ nói hết xoài, nên đã thay bằng đào vàng.”
“Xem đi, nhìn cho rõ, đây rõ ràng là bánh đào vàng!”
Tôi giơ bánh lên đi vòng quanh phòng, để mọi người đều thấy, thậm chí còn ép người vừa chỉ trích tôi gay gắt nhất ăn một miếng.
Sau khi xác nhận là bánh đào vàng, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Lượng và Kha Kha lập tức thay đổi.
“Anh… Sao không nói rõ ngay từ đầu là bánh đào vàng!” Hứa Lượng vội vàng chữa cháy.
“Anh cho tôi cơ hội nói à?”
“Một khi đây là bánh đào vàng, vậy chứng dị ứng kia là giả rồi nhỉ? Bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch ngợm, ngay cả dị ứng cũng giả được.” Ai đó trong đám đông lẩm bẩm.
Kha Kha bị sự thay đổi bất ngờ làm choáng váng, ngồi trên giường bệnh không biết phải làm gì.
Vết đỏ do con bé cố ý gãi ra cũng đã mờ dần, hoàn toàn không giống triệu chứng dị ứng.
Thấy tình hình không ổn, Hứa Lượng vội bước đến, nghiêm mặt nói: “Kha Kha, lần này con quá đáng thật rồi. Dù không muốn đi học cũng không được giả bệnh!”
Kha Kha lập tức hiểu ý, cúi đầu khóc nức nở: “Xin lỗi mẹ, Kha Kha là đứa trẻ hư, mẹ đánh con đi.”
Con bé tỏ ra như vậy, nếu tôi tiếp tục trách mắng thì sẽ thành người hẹp hòi, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, sai lầm có thể được bỏ qua chỉ với câu “nó còn nhỏ”.
Tôi bước tới, xoa đầu nó: “Con bé này, không muốn đi học thì mẹ có thể xin phép cho nghỉ, giả bệnh làm gì, mẹ sợ muốn chết.”
Thấy chúng tôi hòa thuận, đám đông cũng tản ra vì chán.
Đã xác định là giả bệnh, ở lại bệnh viện cũng vô ích. Hứa Lượng lập tức đưa Kha Kha về nhà, còn tôi viện cớ có việc để tách ra.
Nhìn bóng lưng họ khuất dần, tôi mới lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ chồng.
Kiếp trước, vì bà trọng nam khinh nữ, tôi phát hiện bà lén uống sữa bột của Kha Kha, dùng chậu rửa mặt của con bé để ngâm chân, nên đã đuổi bà về quê.
Hứa Lượng trách tôi vì chuyện này, nhưng tôi làm vậy là để bảo vệ con gái mình.
Nhưng giờ tôi đã hoàn toàn chết tâm với đứa con gái này rồi.
Sau chuyện đó, Kha Kha im lặng vài ngày ở nhà, lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như bình thường.
Nhưng tôi biết rõ, sự ngoan ngoãn này đều là giả vờ. Con bé luôn chờ cơ hội để tiếp tục bày trò với tôi.
Cuối tuần hôm đó, Kha Kha đột nhiên kéo tay tôi, nói muốn đi chơi.
Ban đầu tôi không muốn ra ngoài, nhưng vừa mở miệng từ chối, con bé đã òa khóc, tiếng khóc lớn đến mức hàng xóm cạnh nhà còn nhắn tin bảo tôi đừng đánh con nữa.
Không còn cách nào, tôi đành phải đưa Kha Kha ra ngoài.
Dọc đường, con bé không mua đồ chơi, cũng không đòi ăn vặt, chỉ lặng lẽ đi thẳng về phía trước.
Cứ như vậy, nó dẫn tôi đến một con đường lớn rộng rãi.