Nhân tình của chồng vội vã muốn ra oai - Chương 13
Tình yêu từng là thật lòng.
Bảo tôi không buồn thì là giả dối.
Tôi nghĩ, chỉ cần tôi dỗ dành, chúng tôi sẽ sớm có lại con.
Chỉ là, tôi không ngờ Tô Trừng lại đòi ly hôn.
Chúng tôi đã yêu nhau mười năm, cô ấy dựa vào đâu mà dễ dàng đòi ly hôn như vậy?
Không ly hôn, tôi và Tô Trừng là một thể.
Cổ phần trong tay chúng tôi giúp tôi có quyền lực tuyệt đối và kiểm soát trong công ty.
Nhưng nếu chia tay, nếu cô ấy quay sang ủng hộ Trương Vĩ, thì vị trí của tôi sẽ không còn vững chắc.
Vì vậy, tôi dùng một chút cổ phần và tài sản chung để giữ cô ấy lại.
Chúng tôi yêu nhau mười năm, phụ nữ là động vật cảm xúc.
Chỉ cần một ít tiền và tình cảm, là có thể dễ dàng kiểm soát cô ấy.
Chẳng bao lâu nữa, Tô Trừng sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi.
Dù sao thì, ngoài tôi ra, cô ấy không có ai thân thích.
Bố mẹ ruột của cô ấy thì lúc nào cũng chực chờ hút máu, đòi cô ấy giúp đỡ cậu em trai mà.
Cô ấy sẽ không rời xa tôi.
Cái gọi là ly hôn, chỉ là chiêu trò để cầu xin sự chú ý của tôi mà thôi.
Tôi đã bảo lãnh Thẩm Tĩnh ra ngoài.
Tô Trừng ngây thơ quá, tưởng một cái phôi thai có thể khiến người khác bị bỏ tù sao?
Theo luật, để bị xử lý hình sự, mức độ thương tích phải đạt từ tổn thương nghiêm trọng trở lên.
Cô ấy chỉ ngã ngồi xuống đất, cùng lắm là thương tích nhẹ.
Thẩm Tĩnh vẫn có thể ngoan ngoãn làm hoa tầm gửi của tôi.
Vẹn cả đôi đường.
4
Phó tổng Trương Vĩ bắt đầu tung tin đồn tôi ngoại tình trong công ty.
Anh ta phá hoại các dự án của tôi, khiến hội đồng quản trị bất mãn.
Thậm chí có người muốn loại tôi ra khỏi công ty.
Sao có thể như vậy được?
Tôi và anh ta đấu tranh quyết liệt.
Nhưng tôi không ngờ, Tô Trừng lại liên thủ với Trình Hi.
Cô ấy quá tàn nhẫn.
Không hề nể tình mười năm yêu đương.
Họ đã đá tôi ra khỏi công ty.
Cuối cùng, tôi trắng tay.
Ồ không, tôi vẫn còn Thẩm Tĩnh, bông hoa tầm gửi của tôi.
5
Thẩm Tĩnh bị Đại học Giang đuổi học.
Cô ta cắt đứt quan hệ với bố mẹ.
Bạn bè thì xa lánh.
Cô ta chỉ còn biết dựa dẫm vào tôi.
Khi tôi đang thất vọng nhất, cô ta nói:
“Anh à, nhất định anh sẽ vực dậy được thôi.”
“Trước đây, công ty lớn mạnh như vậy, tất cả đều là công lao của anh. Họ cướp đi thành quả cũng chẳng làm nên trò trống gì, sẽ tự chuốc lấy diệt vong thôi.”
“Anh chắc chắn có thể phát triển trò chơi hay hơn, lập ra công ty lớn hơn. Em tin ở anh.”
Ánh mắt tin tưởng của cô ta khiến tôi ngay lập tức cảm thấy mình có thể làm được.
Sau khi thành lập đội ngũ mới, tôi bắt đầu làm việc ngày đêm.
Nhưng rồi, tôi dần nhận ra, Thẩm Tĩnh không phải một bông hoa tầm gửi đúng nghĩa.
6
Cô ta bắt đầu chỉ trích tôi.
Cô ta nói, văn phòng mới nên đặt ở khu B gần nhà.
Cô ta nói, tôi không nên thuê thư ký quá xinh đẹp.
Cô ta nói…
Cô ta dựa vào đâu?
Cô ta không có tài năng như Tô Trừng, cũng không có trí tuệ như cô ấy, dựa vào đâu mà chỉ tay năm ngón với tôi?
Vậy thì, để đứa con bịt miệng cô ta.
Rất nhanh sau đó, cô ta mang thai.
Tôi chợt nhớ, đứa con của tôi và Tô Trừng, chính là do cô ta giết hại.
Vậy nên, cô ta phải trả giá cho đứa con chưa kịp chào đời của chúng tôi.
Và thế là, cô ta vô tình ngã cầu thang, sẩy thai lần thứ nhất.
Lần thứ hai, lại tiếp tục sẩy.
Lần thứ ba, cũng chẳng khác.
Tôi nghiến chặt cằm cô ta: “Cô không giữ nổi con, thì còn giá trị gì với tôi?”
Thẩm Tĩnh khóc lóc xin tôi tha thứ.
Nhưng nếu tôi tha cho cô ta, thì cơn giận không chỗ trút của tôi phải làm sao?
Sau đó, Thẩm Tĩnh cầu xin tôi ly hôn.
Tôi cười lạnh:
“Chính cô là người quyến rũ tôi trước.”
“Cô quên rồi sao, khi tôi chưa ly hôn, cô đã cởi sạch đứng trước mặt tôi, tự tin nói ‘Con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp màn thôi’?”
“Yên tâm đi, Thẩm Tĩnh, tôi sẽ không bao giờ ly hôn với cô. Cả đời này, cô mãi mãi là bà Tống.”
Sau một trận cuồng loạn, tôi bật TV lên.
Pha cho mình một bát mì gói.
Trên TV là kênh tài chính.
Đang phát sóng trực tiếp phỏng vấn nhà đầu tư trẻ mới nổi của Phố Wall, Tô Trừng.
Ai?
Tôi không thể tin nổi, lao tới sát màn hình.
Bát mì bị đổ, nước dầu văng khắp nơi.
Lúc này, Tô Trừng trong bộ vest trắng rạng rỡ, đang chia sẻ về kinh nghiệm đầu tư của cô ấy.
Rồi màn hình chuyển cảnh, tới lễ rung chuông tại Nasdaq.
Trên video, Tô Trừng và Trình Hi đặt tay lên nhau, mạnh mẽ rung chuông.
Chí Nhất Technology chính thức niêm yết.
Và Tô Trừng, là nhà đầu tư lớn nhất của công ty.
Tôi chỉ tay vào màn hình, cười điên cuồng với Thẩm Tĩnh:
“Thấy chưa? Đó là công ty mà tôi không cần. Sau này, tôi sẽ lập ra một công ty đỉnh hơn. Cô cứ chờ hưởng phúc đi!”
Cô ta co rúm vào góc tường, nước mắt lặng lẽ rơi.
Một giờ sau, tôi gửi email đến hòm thư công việc của Tô Trừng:
“Tôi có một dự án rất tốt, cho cô cơ hội đầu tư đấy.”
10 giây sau, hòm thư báo về một tin nhắn hệ thống:
“Người nhận đã từ chối thư của bạn!”
(HẾT)