NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhân tình của chồng vội vã muốn ra oai - Chương 5

  1. Home
  2. Nhân tình của chồng vội vã muốn ra oai
  3. Chương 5
Prev
Next

Tôi cứ nghĩ Thẩm Tĩnh chỉ là một đoạn chèn ngang trong cuộc sống bình yên của chúng tôi, rằng tôi và cô ta sẽ không còn liên quan gì.

Nhưng không ngờ, một tháng sau, tôi lại gặp Thẩm Tĩnh ở quán cà phê trước cổng công ty.

Công ty của tôi và Tống Dật vừa mới mở rộng quy mô trong năm nay.

Tôi phụ trách chi nhánh ngoại ô.

Toàn bộ hoạt động của tổng công ty đều do Tống Dật xử lý, tôi thỉnh thoảng mới ghé qua một lần.

Không ngờ, hôm nay tôi lại gặp phải Thẩm Tĩnh, người lẽ ra đã nghỉ việc được một tháng.

Cô ta dường như cố ý chờ đợi tôi ở đây.

Cô ta bưng một ly cà phê, ngồi xuống đối diện tôi:

“Chị à, chị đoán xem tại sao em vẫn chưa nghỉ việc?”

Câu hỏi của cô ta cũng chính là thắc mắc trong lòng tôi.

“Thẩm Tĩnh, cô đang làm cái gì vậy?”

Tống Dật bất ngờ gầm lên từ phía sau, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, khiến Thẩm Tĩnh nhanh chóng đỏ mắt.

Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống ly cà phê, làm hỏng cả lớp latte art vốn hoàn hảo.

Tống Dật che chắn trước mặt tôi:

“Thẩm Tĩnh, cô có gì thì nhắm vào tôi!”

Anh ta dường như rất sợ Thẩm Tĩnh sẽ làm gì tôi.

Nhưng Thẩm Tĩnh lại hất cả ly cà phê lên người mình, giọng nghẹn ngào:

“Tổng giám đốc Tống, em sẽ không làm hại ai cả, em chỉ muốn làm hại chính mình thôi.”

Sau đó, cô ta lênh khênh đôi giày cao gót bước đi.

Tôi vẫn còn sững sờ và không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tĩnh này đúng là thần kinh thật.

Sau khi cô ta rời đi, Tống Dật kiểm tra tôi từ đầu đến chân:

“Vợ ơi, em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu:

“Tại sao anh không sa thải cô ta?”

Bàn tay đang giúp tôi chỉnh lại áo của anh ta khựng lại một chút:

“Ài, con bé đó cũng đáng thương mà. Nếu mất việc, bố mẹ cô ta sẽ ép cưới một ông già độc thân.”

“Cô ta vất vả lắm mới ra khỏi vùng núi nghèo khó, nếu anh đuổi việc cô ta, chẳng khác nào đẩy cô ta vào đường cùng.”

Tôi xoa thái dương, cố giữ bình tĩnh:

“Tống Dật, em hiểu hoàn cảnh của cô ta, vì chúng ta cũng từng bước ra từ vùng núi nghèo khó.”

“Chúng ta có thể giúp đỡ những người cùng hoàn cảnh, nhưng điều kiện tiên quyết là nhân cách họ phải đúng đắn.”

“Cô ta hết lần này đến lần khác khiêu khích em, anh nghĩ cô ta là người bình thường sao?”

“Lòng tốt không có giới hạn, sớm muộn gì cũng sẽ rước họa vào thân.”

Tống Dật nhíu mày chặt hơn, giọng anh ta bỗng cao vút lên vài phần:

“Cô ấy chỉ cần một cơ hội để sống, em không cảm thấy sự kiên cường đó rất đáng quý sao?”

“Tô Trừng, sao trước đây anh không nhận ra em lại máu lạnh như vậy?”

Tôi như không nhận ra người đàn ông trước mắt mình.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn hiểu rõ suy nghĩ của anh ta lúc này.

Tại sao ban đầu anh ta rất gay gắt với Thẩm Tĩnh, nhưng sau khi cô ta rời đi lại bênh vực cô ta?

Hành vi của anh ta thật kỳ lạ.

Dường như nhận ra mình nói sai điều gì đó, Tống Dật vội vàng chữa cháy:

“Cam Cam, anh không có ý đó.”

“Ý anh là, cô ta có vấn đề, em không nên kích thích cô ta.”

Nhưng từ đầu đến cuối, tôi chưa từng tìm gặp Thẩm Tĩnh, cũng chưa từng trả lời bất kỳ tin nhắn nào của cô ta.

Đây gọi là kích thích sao?

Từ khi nào, giá trị quan của Tống Dật lại bị Thẩm Tĩnh làm lệch lạc như vậy?

Ngay cả phải trái đúng sai cũng không phân biệt nổi.

Nỗi thất vọng âm ỉ chất chồng trong lòng tôi.

Cuộc gặp mặt vốn để thảo luận phương hướng phát triển chi nhánh, cuối cùng lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Thẩm Tĩnh làm hỏng bét.

Tôi kể lại mọi chuyện cho chị em thân thiết – Thu Thu.

Thu Thu tức đến mức mắng Tống Dật ba trăm lần.

Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy nói với tôi:

“Tô Trừng, chị từng gặp loại đàn ông tồi như thế này rồi: Khi gặp một cô gái có hoàn cảnh giống người yêu, họ sẽ dồn hết những áy náy trước kia dành cho người yêu lên cô gái đó.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 5"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com