Nhất Niệm Trường Minh - Nhất Niệm Trường Minh - Chương 1
1.
Ta trùng sinh về năm mười bảy tuổi. Khi đó thái tử Sở Hằng vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp.
Sau khi hồi phục hắn âm thầm đưa nữ tử câm đó về kinh, giấu trong Đông cung.
Hai người tâm đầu ý hợp, hứa hẹn sau khi giải quyết khó khăn sẽ thành hôn.
Mà ta chính là khó khăn đầu tiên họ cần giải quyết.
Kiếp trước, vì sự quấn quýt si mê hoang đường của ta, hắn bị ép lấy ta làm vợ.
Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn làm là diệt cả nhà ta.
Phụ thân cả đời trung quân ái quốc, nhưng lại vì ta mà bị người vu hãm tội danh tham nhũng, gánh ô danh đến chết.
Đời này, ta nhất định phải ngăn chặn tất cả.
2.
Yến tiệc sinh thần của ta đặc biệt náo nhiệt.
Dù sao thì phụ thân ta cũng là thừa tướng đương triều, còn từng là thư đồng của Thánh thượng.
Mẫu thân còn là tiểu thư thế gia.
Địa vị của ta còn cao quý hơn những Công chúa không được sủng ái.
Ai ai cũng nhìn chằm chằm vào hôn sự của ta, Thánh thượng cũng không ngoại lệ.
Ngài uống vài ly rượu, dùng giọng điệu vui đùa hỏi ta, có nguyện ý gả cho Chiêu Vương không?
Chiêu Vương Sở Ly là con của tiên Hoàng hậu, lúc còn nhỏ vì một lần bệnh nặng, hai chân bị liệt, dẫn đến tàn tật.
Chính vì hắn bị loại, Sở Hằng mới có thể chiến thắng trong cuộc tranh giành hoàng vị.
Chỉ cần Sở Ly thân thể khỏe mạnh, Sở Hằng không có nửa cơ hội trở thành Thái tử.
Kiếp trước, ta từ chối Thánh thượng.
Ngài biết ta thích Thái tử, cũng không trách tội ta, chỉ nặng nề thở dài.
Sau này ta mới biết, người đưa ra đề nghị này cho Thánh thượng, chính là Sở Hằng.
Hắn nguyện ý mất đi sự trợ giúp của thừa tướng, cũng muốn quang minh chính đại cưới nữ tử câm làm chính thê.
Thánh thượng thở dài vì sự si tình đặt sai chỗ của ta.
Mà lần này, ta không muốn phạm phải sai lầm tương tự.
Ta nhìn về phía Sở Hằng, khóe môi hắn đang mỉm cười, đôi mắt đào hoa cong lên, nhìn chằm chằm vào cô nương thay hắn rót rượu.
Nữ tử câm bị hắn nhìn đến đỏ mặt, âm thầm níu góc áo hắn.
Thánh thượng chú ý tới ánh mắt của ta, vừa chuẩn bị thở dài, đã bị ta dọa đến kinh ngạc.
Ta quỳ trên đất.
“Thần nguyện ý gả cho Chiêu Vương.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bao gồm Sở Hằng đang bày mưu tính kế.
Hắn xanh mặt, không biết mình đang tức giận cái gì.
Thánh thượng trầm giọng, “Âm Âm, ngươi có biết mình vừa nói gì không? Trẫm nói chính là gả cho Chiêu Vương. ”
Mũi ta chua xót.
Thánh thượng thật sự yêu thương đau lòng cho ta.
Rõ ròng ngài cũng muốn ta gả cho Chiêu Vương, nhưng vẫn hi vọng ta suy nghĩ kỹ càng.
Phụ thân đứng ngồi không yên, muốn lập tức nhận tội thay ta.
Dù sao thì ai cũng biết, ta đã từng rất thích Sở Hằng.
Ta thành kính tạ ơn.
“Thần nữ, cam tâm tình nguyện.”
3.
Hay cho một câu cam tâm tình nguyện!
Sắc mặt thánh thượng thay đổi khó đoán, cuối cùng đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi tới trước mặt ta, “Âm Âm, Trẫm đảm bảo với ngươi, Chiêu Vương cả đời này, chỉ có một vương phi là ngươi. ”
Quân vô hí ngôn.
Lời này của thánh thượng, chặn hết con đường nạp thiếp của Chiêu Vương.
Tất cả mọi người đều nhìn Chiêu Vương với ánh mắt đồng tình.
Ta cũng thuận theo mọi người, lần đầu tiên quan sát kỹ phu quân tương lai của mình.
Hắn ngồi trên xe lăn, làn da tái nhợt của người bệnh, hơi nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Phụ hoàng, nhi thần nào có năng lực nạp thiếp chứ! ”
Nam nhân thông thường, rất khó mở miệng nói vấn đề này.
Chiêu Vương lại nói thẳng ra như vậy, khiến ta không khỏi nhìn vị hoàng tử tàn tật này bằng con mắt khác.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục diễn ra, ta bị đám người giật dây, ngồi bên cạnh Chiêu Vương.
Hắn rót cho ta một ly trà sữa, “Thật xin lỗi, khổ cho nàng rồi.”
Trà sữa ngọt ngấy, nhưng lại rất hợp khẩu vị của ta.
Ta nhìn về phía Sở Hằng cười khiêu khích, “Không sao, tóm lại vẫn tốt hơn gả cho Thái tử. ”
Nữ tử câm đứng đằng sau Sở Hằng, nhìn ta với ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo oán hận.
Kiếp trước nàng ta cũng là như thế.
Trước mặt Sở Hằng thì ôn nhu hiền thục, ở trước mặt ta lại xấu xa ác độc.
Ta vĩnh viễn nhớ rõ nàng ta tự tay bóp chết đứa trẻ còn trong tã, sau đó vờ như đau lòng muốn tự sát.
Vì để an ủi nàng ta, Sở Hằng tự tay cắt đứt gân chân ta, dung túng cung nhân cướp đi tấm chăn cuối cùng để tránh rét của ta.
Cuối cùng trước khi chết cóng, ta đã nghĩ gì nhỉ?
Ta nghĩ nếu có thể làm lại lần nữa, ta muốn khiến đôi cẩu nam nữ này cùng xuống địa ngục!
4.
Ta uống thêm vài ly, mê mê màng màng trở về sân viện.
Trong viện rất yên tĩnh, nha hoàn hầu hạ không biết đã đi đâu, ta chỉ có thể tự mình thắp nến.
Ánh nến phản chiếu nét mặt nghiêm nghị của Sở Hằng.
Hắn ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại, khoắc áo choàng màu xám, đang vuốt những dây đàn.
Sở Hằng am hiểu âm luật, cây đàn cổ này, vốn là món quà ta đặc biệt tìm về tặng hắn.
“Âm Âm, tới đây.”
Ngón tay hắn vừa động, tạo nên một chuỗi âm thanh.
Ta không cử động.
“Điện hạ, người nên quay về đông cung rồi. ”
“Tại sao lại đồng ý?”
Hắn buông đàn xuống, tiến sát lại gần ta, giống như trước kia chạm vào cằm ta.
Như đang trêu đùa chó con mèo con.
“Tại sao lại đồng ý gả cho Chiêu Vương, là vì tức giận chuyện của Nhược Nhi sao? ”
Ta thực sự có chút chóng mặt.
Vừa tỉnh khỏi ác mộng kiếp trước, lại tiếp xúc gần với Sở Hằng thế này, chỉ riêng việc duy trì thái độ bình thường đã khiến ta cảm thấy khó khăn.
Lúc hắn duỗi ngón tay ra, ta vô thức muốn cắn đứt.
Ta nỗ lực áp chế cảm xúc, tránh khỏi tiếp xúc thân thể với hắn.
Cửa sổ không đóng, gió đêm thổi qua phần da thịt bên ngoài của ta, khiến ta nhớ lại lúc vùng vẫy trước cái chết ở lãnh cung.
Ta dùng hết sức nắm chặt tay, dùng sự đau đớn khi móng tay cắm vào da thịt để đè nén sự oán hận với hắn, ta cúi đầu cười nhẹ,: “Đây không phải điều chàng muốn sao? ”
Sở Hằng sửng sốt.
Ta ngẩng đầu thâm tình nhìn hắn, tình ý trong mắt nồng nàn mãnh liệt: “Chỉ cần là điều mà chàng muốn, ta sẽ thay chàng thực hiện. ”
“Cho dù là hi sinh hạnh phúc hoặc cùng tính mạng của mình.”
Sở Hằng bị ta làm kinh sợ, gần như bỏ chạy ra về.
Hắn đủ thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm lại rất đần độn, nếu không sẽ không bị nữ tử câm đùa bỡn đến quay vòng vòng.
Hoặc là do quý phi đối với hắn quá mức cường thế, nên hắn dễ dàng động tâm với nữ tử bướng bỉnh yếu đuối.
Đây là điều ta học được từ nữ tử câm Miêu Nhược Nhi.
Thật sự rất hữu dụng.
5.
Hôn sự của ta và Chiêu Vương được định vào nửa năm sau.
Trong kinh bàn luận sôi nổi chuyện này.
Ta ngày ngày ở trong viện chờ xuất giá, từ chối hết tất cả các lời mời.
Đến tận yến tiệc của đông cung, thái tử nhược quán.
Kiếp trước, ta vì lễ nhược quán của hắn, chuẩn bị hơn nửa năm, chi rất nhiều tiền tìm mua đàn cổ, chính là cây đàn hắn gảy ở phòng ta lần trước.
Cây đàn đó có tên là “Tình ti”.
Sau đó hắn tặng nó cho Miêu Nhược Nhi, nàng ta tháo dây đàn, cắm nó vào một chiếc bình cổ nhỏ để trang trí.
Giống như tình ý của ta, đứt thành từng đoạn.
Nàng ta chỉ là một nữ tử câm quê mùa, không hiểu âm luật, nhưng hiểu được làm thế nào nắm giữ trái tim Sở Hằng.
Mà ta vì Sở Hằng chuyên tâm học cầm nghệ, nhưng trong mắt hắn lại không đáng một xu.
Ta cẩn thận lau dây đàn rồi cất giấu kỹ càng.
Ngày Sở Hằng nhược quán, ta đặc biệt mặc chiếc váy dài màu xanh.
Sau khi tặng quà xong, ta cùng vài vị tiểu thư thế gia có quan hệ tốt vào trong phòng nghỉ ngơi, khói trắng lượn lờ, ta thuận thế cởi lớp áo choàng.
“A! Chiếc váy này sao lại giống y hệt của Miêu cô nương thế!”
“Sao có thể, chiếc váy này là quý phi ban thưởng. ”
Ta cố tình kinh ngạc.
Trên mặt Miêu Nhược Nhi hiện lên vẻ đắc ý.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục làm ấm tay.
Có thể là vì kết cục kiếp trước, nên ta rất sợ lạnh, mỗi ngày đều dùng lửa than sưởi ấm, nha hoàn trong phủ đều tranh giành đến chỗ ta làm việc để có thể được sưởi ấm.
“Ây, Miêu cô nương, chiếc váy này của cô lấy từ đâu?”
Miêu Nhược Nhi có chút sợ người lạ, nàng ta viết lên giấy: “Ta không biết. ” rồi lại bổ sung:”Đây là thái tử điện hạ tặng cho ta.”
Tiếng nói chuyện của mọi người đột nhiên nhỏ hẳn.
Miêu Nhược Nhi không biết làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về thị nữ bên cạnh.
Thị nữ trợn tròn mắt.
Một lúc sau, mới có một cô nương lên tiếng hỏi: “Miêu cô nương, không biết cô và Thái tử có quan hệ gì? ”
Thị nữ dâng lên trà bánh, ra hiệu cho Miêu Nhược Nhi chú ý lời nói.
Miêu Nhược Nhi không biết trả lời thế nào, trong lúc hoảng loạn nhìn về phía ta.
Ta nhìn về phía nàng, dùng khẩu hình nói một câu.
Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn ta, thầm lấy dũng khí, đề bút: “Điện hạ nói sẽ cưới ta.”
Nét mực trên giấy còn chưa khô, cả nội đường im lặng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cô nương vừa hỏi trợn mắt, nghiêng đầu thì thầm với cô nương bên cạnh.
Mặc dù thanh âm nhỏ, nhưng nàng ta vẫn nghe rõ rất rõ ràng.
Họ đang mắng nàng ta.
Giống như câu “Vô liêm sỉ” ta vừa dùng khẩu hình nói với nàng ta.
Mặt nàng ta đỏ bừng, trong mắt đã ngập nước mắt, ta nhìn cũng thấy thương tiếc.
Khi Sở Hằng tiến vào, nước mắt đúng lúc rơi xuống, nàng ta dùng mu bàn tay lau đi, thân thể yêu kiều đi theo phía sau hắn.
Sở Hằng không biết đã xảy ra chuyện gì, theo thói quen đợi ta giải thích.
Ta cắn môi, không nói một lời.
Trông như ta cũng chịu ủy khuất không ít hơn Miêu Nhược Nhi.
Có cô nương tính cách cởi mở mỉa mai nói: “Điện hạ, nếu ngài không thích chúng ta có thể nói thẳng, không cần tìm thứ như này để sỉ nhục chúng ta. ”
“Nếu thái tử đã có Thái tử phi tâm đầu ý hợp, chúng ta cũng không quấy rầy nữa.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Những cô nương khác cũng vội vàng theo sau.
Sở Hằng ngơ ngác, theo bản năng ngăn ta lại: “Xảy ra chuyện gì? ”
Ta vẫn chưa kịp mở miệng, cô gái vừa rồi đã kéo ta lùi về sau nửa bước: “Điện hạ, quý phi yêu thương Âm Âm, quần áo ban tặng chắc chắn cũng là độc nhất vô nhị. ”
“Ngài đến đồ vật được ngự ban cũng phải giành một phần cho Miêu cô nương, phần tình cảm này thật khiến người khác hâm mộ.”
Khi ta và Miêu Nhược Nhi đứng cùng nhau, Sở Hằng mới phát hiện y phục của ta và nàng ta giống y hệt nhau.
Ta không cho hắn cơ hội mở miệng.
Âm thanh run rẩy nói: “Ta tưởng rằng, ít nhất bộ y phục này, chỉ duy nhất thuộc về ta. ”
Quý phi nhìn bề ngoài giống như coi ta thành thái tử phi tương lai, thực chất chỉ muốn mượn tay ta khống chế tướng phủ.
Nàng ban cho ta rất nhiều đồ vật, nhưng rất ít đồ quý giá độc nhất vô nhị.
Bộ y phục này chính là như vậy.
Cửa hàng y phục trong thành đều có thể đặt may.
Ta đặc biệt lấy nó ra từ dưới đáy tủ, mục đích chính là không gây tiếng động náo loạn một trận lớn.
Kiếp trước, ta nhìn thấy Miêu Nhược Nhi mặc chiếc váy này, ép nàng ta phải nói xin lỗi.
Sở Hằng cơ bản không nhớ đây là đồ ngự ban.
Chỉ cảm thấy ta tính tình kiêu căng, càng yêu quý đóa hoa trắng dịu dàng Miêu Nhược Nhi.
Vì thế lần này, ta cố ý mặc bộ quần áo y hệt, hắn muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.
Ta sắp gả cho Chiêu Vương, quý phi mất đi sự trợ giúp của tướng phủ, tất nhiên phải tìm một Thái tử phi khác có địa vị cho Thái Tử.
Nàng ta mượn lễ nhược quán mời hết tất cả tiểu thư khắp Thịnh Kinh tới đây.
Ngược lại lại thuận lợi cho ta.
Lần gây rối này của Miêu Nhược Nhi, ai cũng đã biết, Thái tử vừa ý một nữ tử câm.
Vì một nữ tử câm, đến đích nữ thừa tướng cũng không cần, nói gì đến bọn họ đây.
Tiểu thư Thịnh Kinh ai nấy đều kiêu ngạo, muốn họ chung chồng với nữ tử câm đã là sỉ nhục họ, càng đừng nói họ sẽ chấp nhận bị nữ tử câm cưỡi lên đầu.
Yến tiệc nhược quán, cuối cùng kết thúc trong không vui.
Sở Hằng nghĩ thế nào cũng không hiểu, không phải chỉ là tặng nữ tử câm một bộ quần áo, sao lại thành như thế này!
6.
Rất nhanh, Thánh thượng và quý phi đều biết tới sự tồn tại của nữ tử câm.
Sở Hằng biết rõ cây cao đón gió.
Đối với nữ tử câm yếu đuối, sự sủng ái của Thái tử là gánh nặng với nàng ta.