Nhất Thế Chiến Long - Chương 14 Người nhà họ Tô tới
Chương 14: Người nhà họ Tô tới
Sáng sớm, khi bầu trời còn hưng hửng vầng sáng trắng, Khương vỏ Danh khoanh chân ngồi trên bàn đá trước phòng cúa Tò Thỉ Vận, mặt hướng về phương đông, hít thờ luyện khí.
Từ sau khi trờ thành đệ tử của Thiên Long Đạo Nhân, Khương Vô Danh đã có thói quen luyện công buổi sáng.
Tám năm như một ngày, chưa từng gián đoạn.
Khi mặt trời ló ra khỏi đường chân trời, tia sáng đầu tiên xuyên từ đòng sang táy.
Khương Vó Danh mớì há miệng như cá chép đang hút nước, hít sâu một hơi, cơ thể trở nên khô quắt, sau đó từ từ phình ra, chân khí trong người sôi sục, gân cốt vang lên tiếng, mơ hồ có tiếng sấm truyền ra.
Hơi thờ đón ánh bình minh đầu tiên, đây là khâu quan trọng nhất trong việc luyện cồng buổi sáng hàng ngày của Khương Vô Danh.
Khương Vồ Danh mở mắt, ánh mắt như chớp bắn ra, anh bắt đầu đánh quyền trong sân.
Anh không thúc giục chân khí trong cơ
thể, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thế, thân hình lỉnh hoạt như gỉao long, mỗi chiêu mổi thức đều phối hợp với tâm pháp hô hấp, tiếng xé gió không ngừng vang lên.
Khoảng mười phút sau, Khương Vô Danh dừng luyện, ánh mắt nhìn sang cách đó không xa.
Theo ánh mắt anh thì có thể thấy một cô gái tóc ngắn đang đứng đó.
Có ấy cao khoảng 1m65, dáng người nhỏ xinh nhưng phần ngực có chút phát triển quá mức.
Hiện tại cô ấy mặc bộ đồ tác chiến rộng màu đen mà cũng không thể che giấu “tâm hồn” kìa.
Đông Phương Tiếu Yêuí
Cồ ấy tới đây tối qua nhưng không quấy rầy Khương Vô Danh.
Sau khi Hình Thiên thấy Đông Phương Tiểu Yêu thì trực tiếp rời đi.
Vì trong Chiến Long Điện, Hình Thiên thuộc về kiểu tiên phong mở đường, dần đội chấp hành nhiệm vụ, trừ phi gặp tình huống đặc biệt, anh ta rất ít khỉ theo cạnh Khương Vô Danh.
Đông Phương Tiểu Yêu thì khác.
Có ấỵ là sự tồn tại đặc biệt nhất trong tổ chức, ít chấp hành nhiệm vụ, như hình với bóng, chuyên đi theo sau lưng Khương Vô Danh, chỉ nghe lệnh một mình điện chủ là anh, những người khác đều bị cô ấy coi như không khí.
Vì thế Hình Thiên đẵ từng trêu chọc hỏi Đông Phương Tiếu Yêu một câu.
“Tiểu Yêu, nếu điện chủ báo cô giết tôi, cô sẽ do dự chứ?”
Lúc ấy, Đông Phương Tiếu Yêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hình Thiên một cái, sát ý trong mắt dâng trào.
“Điện chủ, Võ bộ Long Quốc đã tiến hành biện pháp bảo mật chuyện tối qua, tính tới hiện tạỉ, bên ngoài khỏng hề lan truyền tin gì có nhắc anh và Chiến Long Điện liên quan tới chuyện tối qua”.
Đông Phương Tiểu Yêu loé người một cái, tới trước mặt Khương vỏ Danh, cúi đầu báo cáo.
“Ừ1”
Khương vỏ Danh không cảm thấy bất ngờ về chuyện này.
Dù sao thì chuyện tối qua bị truyền ra cũng không có gì tốt đối vớỉ Võ bộ Long Quốc.
Huống chi quân đoàn trường Tân Viên Chinh của quân đoàn phía đông là ông nội của Tân Tiểu Trí mà.
Sau đó, Khương Vô Danh về phòng tắm rửa, bảo Đông Phương Tiếu Yêu ờ lại, mình thì đi mua đồ ăn sáng.
Đợi Khương Vô Danh cầm theo vài lồng bánh bao và tô mì hoành thánh về thì Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận đã rời giường.
Đây là lần cô ấy dậy trề nhất trong mấy năm gần đây.
Trước khi nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, Tô Thi Vận luôn dậy chạy bộ lúc 5h30, sau đó tắm gội, xử lý vài công vỉệc, ăn sáng rồi tớì cóng ty.
Mà mấy ngày qua, hầu như đêm nào cô ấy cũng trằn trọc khó ngủ, trong đầu chí có một vấn đề: Làm sao đế ngăn cản sự trả thù của nhà họ Trịnh?
Cô ấy dùng hết khả năng mà vẩn rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cuối cùng lại được Khương Vô Danh trờ về kéo lên.
Trong sân, Đông Phương Tiếu Yêu thấy Khương Vô Danh về thì loé người biến mất.
“Mẹ, chị, em mua bữa sáng về rồi!”
Khương Vồ Danh cầm bữa sáng vào nhà, mời hai mẹ con Tô Thi Vận ăn sáng.
“Vô Danh, tối qua con cho mẹ dùng thuốc gì mà thần kỳ vậy, hôm nay không còn đau đớn gì nữa!”
Lưu Quế Phương đi tới, ngạc nhiên hỏi.
Trước kia khi còn ớ nhà họ Tô, bà ấy từng đi làm ở công ty y được cúa tập đoàn Tô thị nên cũng có chút hiểu biết về dược.
“Mẹ, con từng lừa mẹ bao giờ chưa?”
Khương Vô Danh cười nói, sau đó mờ bữa sáng, đưa đũa cho Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.
“Mẹ, chị, ăn xong chúng ta thu dọn đồ, rời khỏi đây”.
Ăn được nửa, Khương Vô Danh nói.
“Mẹ nghe con, các con đi đâu, mẹ theo đó!”
Lưu Quế Phương gật đầu, lần này hành động của nhà họ Lưu đã làm bà ấy lạnh lòng rồi, không muốn ở đây nữa.
“Vô Danh, em định dẫn chị và mẹ đi đâu?”
Tô Thi Vận cũng không muốn ớ lại đây, đồng thời cũng hiếu kỳ việc sắp xếp của Khương Vô Danh: “Chị, chị là sình viên giỏi ngành tài chính, có khiếu kinh doanh, hơn nữa từng có kỉnh nghiệm ờ nhà họ Lưu nên đã có kình nghiệm và kìêh thức quán lý. Vậy nên em muốn chị tìm một hướng khời nghiệp, tài chính em bao, được khỏng?”
Khương Vô Danh nói ra kế hoạch của mình,
Thông qua tư liệu về tám năm qua của Tô Thi Vận, anh biết cô ấy rất có khiếu kỉnh doanh nén không muốn mai một tài năng này.
Về phần tàỉ chính…
Tuy anh không biết Chiến Long Điện hiện tại có bao nhiêu tiền nhưng qua mấy năm phát triển, nó đã thành con quái vật khổng lồ, không chỉ có thế cung cấp tài chính cho Tô Thi Vận gây dựng sự nghiệp, dù là mua tập đoàn lớn thì cũng không thành vấn đề.
“Quế Phương, Vò Danh, Thi Vận, người nhà họ Tô tớỉ muốn gặp mọi người”.
Tô Thi Vận chưa kịp trả lời thì Lưu Thủ Thành đã đứng ờ cửa phòng, nhìn ba người bên trong, cuối cùng nhìn Khương Vồ Danh, trong mắt vẩn còn sự tiếc nuối.
Dù đã qua một đêm, ỏng vẫn cảm thấy hối hận vì trước đó không kiên quyết bảo vệ Tô Thi Vận.
“Người nhà họ Tô tới?”
Khương Vó Danh nhíu mày.
Theo tin tức anh thu thập được, từ khi ba người nhà anh bị Tó Viền Sơn đuổi đi năm ấy, người nhà họ Tô chưa từng đoái hoài tới họ.
Dù nhà họ Trịnh trả thù nhà họ Lưu, ép Tô Thi Vận gả cho Trịnh Phi thì nhà họ Tô chẳng ai xuâ’t hiện, thậm chí một cuộc gọi cũng không có.
Mà hôm nay, Khương Vó Danh trở về, giải quyết nhà họ Trịnh, nhà họ Tò lại phái người tới, đây là trùng hợp sao?
“Phải, Vồ Danh, vừa rồi giữ cửa báo người tới tự xưng là Tô Giang của nhà họ Tô, muốn gặp các cháu!”
“Ông ngoại, người tới là ai của nhà họ Tô thế?”, Tõ Thi Vận vô thức hỏi.
“Báo vệ cửa không nói, ồng gọi điện báo
hỏi lại!
Lưu Thủ Thành nói rồi định lấy điện thoại ra gọi cho cậu út của Tô Thi Vận đế kêu bảo vệ hỏi lại.
“Không cần, cứ cho người vào đi Ị
Khương Võ Danh xua tay, ngăn cản việc gọi điện thoại của Lưu Thủ Thành.
“Vô Danh, con?”
Lưu Quế Phương và Tỏ Thi Vận ngạc nhiên nhìn Khương Vô Danh.
“Nhà họ Tô cử ai tới không quan trọng, chủ yếu là họ tới lúc này đế làm gì?”
Khương Vô Danh nói rồi đứng lên.
Lần này quay về chủ yếu là anh muốn đòi lại công bằng cho hai mẹ con Lưu Quế Phương, giải quyết chuyện nhà.
Vốn dĩ trong kế hoạch của anh, trừ việc diệt nhà họ Trịnh thì còn muốn dẩn hai người tới nhà họ Tô.
Giờ người nhà họ Tô tới thì tất nhiên gặp thôi!