NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nhất Thế Chiến Long - Chương 15 ông không dám

  1. Home
  2. Nhất Thế Chiến Long
  3. Chương 15 ông không dám
Prev
Next

Chương 15: ông không dám
“Ông cụ Lưu, ông đừng ớ lại đây nữa”.
Sau đó, khi Lưu Thủ Thành gọi điện thông báo cho cậu út của Tô Thi Vận, để bảo vệ cho qua, Khương Vô Danh lại lên tiếng, tuy lời nói mang tính lịch sự, nhưng giọng điệu thì không cho phép hoài nghi.
“Được”.
Thì ra, Lưu Thủ Thành muốn nhân cơ hội thông báo cho ba người Khương Vô Danh để có cơ hội nói chuyện với Khương Vô Danh đế xem có cách nào chuộc lỗi không.
Lúc này, ông ta nghe được lời của Khương Võ Danh, biết rằng Khương Vô Danh đã quyết tâm sẽ không cho nhà họ Lưu thêm cơ hội nữa, đành gật đầu chán nản rồi quay người bỏ đi.
Hử?
Hai phút sau, Lưu Thủ Thành đang trên đường trớ về nơi ớ của mình, nhìn thấy người của nhà họ Tô tới thì đã sốc tới mức đứng ngáy tạỉ chỗ.
Bời vì, ông ta biết người tới là ai.
Tó Viền Sơn!
Người đứng đầu gia tộc nhà họ Tô, đồng thời cũng là ông nội của Tô Thi Vận.
Ngoài ra, Lưu Thủ Thành còn phát hiện Tồ Viễn Sơn trông già hơn nhiều so với chín năm trước, mà thân thể cũng gầy ốm đi nhiều rồi.
“Xem ra Tô Viễn Sơn đã biết chuyện Khương Vô Danh đã diệt sạch nhà họ Trịnh tối qua”.
Sau khi ngạc nhiên xong, Lưu Thủ Thành cũng đã có phán đoán riêng, sau đó đỉ thẳng tới chỗ Tô Viễn Sơn: “ông thông gia, không ngờ ông lại đích thân tới đây!”
“Sao? Lẽ nào tôi không thể đến?”
Tô Viền Sơn dừng chân, mặt không biểu tình nhìn Lưu Thủ Thành, trong lời nói của ông ta không hề che giấu sự bất mãn đối với Lưu Thủ Thành.
Ông ta đã biết nhà họ Trịnh báo thù nhà họ Lưu, ép Tỏ Thi Vận kết hôn với Trịnh Phi, cũng biết rất rõ những gì mà nhà họ Lưu đã làm trong thời gian qua.
“Ông thông gia, ông đây là có ý gì?”, Lưu Thủ Thành chột dạ.
“Hừ!”
Tô Viền Sơn hừ lạnh một tiếng, phớt lờ Lưu Thủ Thành, nhờ vào sự giúp đỡ của một người đàn ông trung niên, chầm chậm đi về hướng phòng của Tô Thi Vận.
Lưu Thủ Thành thấy vậy, há hốc mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, mắt mở to nhìn Tô Viển Sơn bước đi.
Dưới ánh bình minh, Tò Viễn Sơn đi bộ có chút mất sức, sắc mặt hơi tái đi, trên trán thậm chí đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
“Chủ tịch Tô, để tôi cõng ông đi”.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy những giọt mồ hôi chảy ra từ trán Tô Viền Sơn thì lo lắng hỏi.
Ồng ta là tài xế kiêm vệ sĩ của Tô Viễn Sơn, biết được Tô Viễn Sơn thân mang trọng bệnh, xương cốt vô cùng yếu ớt, thậm chí trước khỉ đến Quế Sơn ngày hôm qua, õng ta vần còn đang nằm viện.
“Không được, nếu bị Quế Phương và hai đứa nhỏ thấy thì sẽ chê cười”.
Tỏ Viền Sơn dừng bước, phủi tay, lau mồ hôi, sau khi thớ lấy hơi đế trờ nên bình tĩnh hơn thì mới tiếp tục đi về phía trước.
Năm phút sau, Tỏ Viễn Sơn nhờ có
người đàn ông trung niên đó dìu mới tới được cửa phòng cúa Tô Thi Vận.
Kẽo kẹt!
Thanh âm mớ cửa vang lên, hình ảnh ba người Khương Vố Danh, Lưu Quế Phương, Tồ Thỉ Vận xuất hiện trước mắt Tỏ Viễn Sơn.
Lúc này, ba người đều nhìn về Tô Viền Sơn nhưng không nói câu nào.
“Xem ra mọi người không định mời một lão già xấu xa như tôi vào cửa”.
Tô Viền Sơn thấy vậy, cười khổ, sau đó vầy tay chào người đàn ông trung niên bên cạnh: “Chung Cương, anh lui ra trước đi”.
“Vâng thưa chủ tịch Tò”.
Người đàn ỏng trung niên gật đầu, do dự liếc nhìn ba người Khương Vô Danh một lượt, cuối cùng không nói không rằng mà đi ra.
“Tám năm trôi qua nhanh nhưchớp mắt, Quế Phương, con đã già đi không ít, Thi Vận và Vô Danh cũng đã lớn cả rồi”.
Đôi mắt của Tô Viền Sơn lần lượt quét qua từ Khương Võ Danh, lần nữa nớ nụ cười: “Thi Vận còn đẹp hơn cả trong ảnh chụp, ảnh của Vô Danh thì không có, nhưng giờ cháu cũng đã là một cậu thanh niên”.
“ông… ông vần còn nhớ em trai và cháu sao?”
Đôi mắt Tỏ Thi Vận hơi đỏ, nói một cách tủi thân đan xen oán hận.
Tủi thân là vì năm đó cô ấy là cô chiêu nhà họ Tô, từng được Tô Viễn Sơn ôm trong tay, yêu thương bảo vệ.
Oán hận vì tám năm trước, cô ấy lấy trộm một hộp thuốc cực kì quý giá cho Khương vỏ Danh, kết quả bị Tô Viễn Sơn đánh cho sống dờ chết dờ, Tô Viền Sơn cũng đuổi gia đình bọn họ ra khỏi nhà họ Tô. Và kể từ đó, tất cả người nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Viền Sơn, đều không để ý đến ba người họ nữa!
“Ôi chao… Thi Vận, đứa cháu ngốc nghếch, mổỉ ngày ông đều nhớ nhung ba người đây, khụ…khụ…’
Tô Viền Sơn nói xong, không khỏi ho khan hai tiếng, hơi thở cũng trớ nên dồn dập hơn.
“Bố, ngồi xuống rồi nói”.
Mặc dù Lưu Quế Phương cũng có oán hận với Tô Viền Sơn và nhà họ Tô, nhưng bà ấy là một người phụ nữ lương thiện, lập tức
tiến tới đỡ Tô Viễn Sơn.
Khương Vò Danh tròng thấy cũng không ngăn cản, mà trái lại nghi hoặc nhìn Tô Viễn Sơn.
Anh có thế nhìn ra, sức khỏe của Tô Viền Sơn không được tốt, mà rất có thể đã mắc bệnh về phổi.
Hơn nữa, anh còn cảm nhận rõ ràng sự chân thành của Tỏ Viền Sơn, có tự trách, có áy náy, còn có vui sướng.
Về phần vui sướng đó, có vẻ như là vì đã gặp được gia đình ba người họ.
Và lý trí mách bảo anh rằng, Võ bộ Long quốc đã chặn mọi tin tức đêm qua, Tô Viễn Sơn không thể nào biết được chuyện anh đã tiêu diệt nhà họ Trịnh.
Trong tình huống như vậy, Tồ Viễn Sơn kéo lê thân thể đang mang bệnh tới đây, gặp được ba người họ, cảm xúc chân thật của ông ấy đã bộc lộ ra khìêh anh mơ hồ cảm thấy có điều gì không ổn, đồng thời cũng tò mò mục đích đến đây của Tô Viền Sơn là gì.
“Thi Vận, lần này ông đến Quế Sơn, là vì chuyện nhà họ Trịnh ép cháu kết hôn”.
Tiếp theo sau đó, dưới con mắt nghi ngờ
của Khương Vô Danh, Tô Viền Sơn ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đau khố nhìn Tô Thi Vận, lời nói ra khiến người ta chấn động.
“Vì chuyện của cháu mà đến?”
Tô Thi Vận giật mình.
Ngày hòm qua, Lưu Quế Phương đã có ý định gọi cho Tô Viễn Sơn cầu cứu, nhưng bà ấy đã bị Tô Thi Vận ngăn cản.
Vì theo ý cô ấy, Tô Viền Sơn và nhà họ Tô trong tám năm qua luôn thờ ơ với hai mẹ con họ, tuyệt đối sẽ không vì bảo vệ cô ấy mà đắc tội với Tường Chính Nghĩa, người đứng đầu Võ bộ Long quốc tại Tô Giang, hậu thuẫn của nhà họ Trịnh.
“Phải, ông mớì tới hôm qua”. Tô Viễn Sơn gật đầu.
“Nhưng… nhưng mà hôm qua cháu không gặp ỏng”. Tô Thi Vận vò thức nói.
“Ông định hôm nay đến sớm đưa cháu đi”.
Tô Viền Sơn thở dài nói: “Nói đúng ra thì, ông muốn đợi sáng nay nhà họ Trịnh sẽ đến hủy hôn ước với cháu, sau đó sẽ đưa cháu đi”.
“Hủy hôn ước?’
Tô Thi Vận hoàn toàn choáng váng, cô ấy chưa từng nghe nhà họ Lưu và nhà họ Trịnh nhắc đến chuyện này. “Thi Vận, về việc nhà họ Trịnh gây rắc rối cho nhà họ Lưu, ông đã biết. Ông cũng biết cháu vì muốn bảo vệ sản nghiệp nhà họ Lưu nên mới nổ lực, cũng biết nhà họ Lưu chẳng những không bảo vệ cháu, mà còn vì lợi ích mà xem cháu như một món hàng, đem ra trao đổi với nhà họ Trịnh”.
Tô Viền Sơn nói tới đây, lông mày không khỏi nhíu lại, giữa hàng lông mày hiện ra một sự tức giận không hề che giấu, “Khi ông biết được tất cả mọi chuyện thì đã quyết định đưa cháu và mẹ con rời khỏi nhà họ Lưu.
Đương nhiên, trước thời điếm đó, ông phải tìm cách hủy bỏ hôn ước của cháu với tên cặn bã nhà họ Trịnh đó.
Anh họ của cháu là Tô Võ làm việc ờ Võ bộ Tô Giang, ông đã nhờ thằng bé hẹn gặp Tường Chính Nghĩa, người đứng đầu Võ bộ Tô Giang, ông đã giao cho Tường Chính Nghĩa một còng pháp võ học rất lợì hại.
Công pháp đó là do bố cháu năm đó đế lại, ông không biết tên chính xác nhưng khi bố cháu còn sống đã từng nóì với ông là nó cực kì quý giá, là báu vật vô giá trong giới võ thuật!
Sau khi Tưởng Chính Nghĩa thấy bộ công pháp, liền đồng ý quay về Quế Sơn thuyết phục nhà họ Trịnh húy bỏ hôn ước!
Kết quả, nửa đêm hôm qua ông nhận được tin tức, Tường Chính Nghĩa đã bị Võ bộ Giang Nam điều tra, nhà họ Trịnh cũng bị liên lụy, hơn một trăm người đều bị bắt đi!
Tin tức này làm ồng vừa vui vừa bất ngờ, ông không ngờ nhà họ Trịnh sẽ đột nhiên gặp chuyện, nhưng ông biết, một khi nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, hỏn ước cúa cháu đương nhiên không cần phải thực hiện nữa.
Vậy là, ông quyết định thay đổi kế hoạch, không gặp mọi người, trực tiếp về Tò Giang…”
“Vì sao?”
Sau khi Khương Vó Danh nghe xong, những nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, anh mờ miệng cắt ngang lời nói của Tô Viền Sơn.
“Ông… không dám”.
Tô Viền Sơn run rẩy nói, ngay tức khắc, nước mắt chảy dài. Ba chữ này, ông ta đã ôm trong lòng ròng rã suốt tám năm!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15 ông không dám"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com